Quần áo được vén lên, vỏ cây thô ráp ma sát khắp da thịt, hơi đau nhưng hoàn toàn không để ý tới.
Bên tai ngoài tiếng tim đập dồn dập, chỉ có tiếng hít thở của nhau.
Khí và máu trào dâng, và cơ thể ngùn ngụt khát khao chiếm hữu cô.
Anh thở hổn hển và rời khỏi môi cô, nhưng thay vì buông cô ra, anh nghiêng mặt và hôn lên cổ cô.
Trong lòng bàn tay anh, chiếc áσ ɭóŧ của cô đang cản đường ngón tay anh, anh không khách khí kéo ra, đầu ngón tay vừa chạm vào da thịt cô, Cam Viện đã nắm lấy cánh tay anh, vươn tay muốn đẩy ra.
"Chớ được voi đòi tiên!"
Giọng điệu của cô lộ ra tức giận, không phải giận anh, mà là giận cô.
Còn đáp lại nụ hôn của mình và cho phép anh đùa bỡn lưu manh.
.
Cam Viện, sự tự chủ và sự tỉnh táo của ngươi đâu?
Thở hổn hển kéo bộ quần áo thể thao lại, liếc nhìn chiếc quần đùi đang căng phồng của người đàn ông, cô càng thêm khó chịu.
Tên khốn, thực sự muốn chơi dã chiến với cô?
Để ý ánh mắt của cô, người đàn ông không hề lộ ra một chút ngượng ngùng.
Một người đàn ông bình thường có phản ứng sinh lý khi hôn người phụ nữ mình muốn, đối với anh đó dường như là một việc hết sức bình thường, tất nhiên không cần phải che giấu, che đậy.
Đưa tay lên giúp cô gỡ một mẩu vỏ cây nhỏ trên tóc, lòng bàn tay anh trượt xuống đỡ má cô.
"Tối nay đến phòng tôi.
"
Đưa tay đẩy bàn tay anh ra, Cam Viện lạnh lùng nói, "Nếu ngài công tước tiên sinh muốn giải quyết vấn đề sinh lý của mình thì tìm người khác, tôi không phải là ******** **** Tôi không bao giờ gọi là gái mại dâm!"
"Vậy thì đi tìm người tình, bạn giường.
.
"
"Không.
"
"Ai tin?"
"Thật sự là không.
"
"Vậy cũng không liên quan tới tôi.
" Cô hít một hơi thật sâu và cố gắng để mình bình tĩnh lại, "Đừng nghĩ nhiều về những gì đã xảy ra.
Nụ hôn đó chỉ là phản ứng của cơ thể, không có gì khác.
"
"Ý em là.
.
" Người đàn ông giơ tay lên.
Đưa hai tay vào túi quần, thong dong nhìn chăm chút khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, "Cơ thể của em đối với tôi có cảm giác?"
Cái gì gọi là nghiêm trang khai hỏa xe*? Người đàn ông trước mắt chính là một ví dụ sống sờ sờ.
Cô nhàn nhạt nhíu mày, giọng khinh bỉ mà nhỏ nhen.
"Hôn kém như vậy, có cảm giác mới là lạ"
Không để ý đến anh nữa, cô xoay người muốn bước đi ra khỏi anh, mới vừa bước một bước, tay của người đàn từ phía sau đưa tới, một tay ôm eo cô, một tay hướng tới ngực trái.
Cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ma sát lên tai trái cô, giọng người đàn ông trầm thấp mà mị hoặc.
"Cho nên, em là trời sinh tim đập nhanh sao?"
Cô không tránh không né, chẳng qua là trở tay hướng cùi chỏ qua, hung hãn đánh vào bụng của anh, người đàn ông rên lên một tiếng, cánh tay vẫn như cũ ở trên người nàng không có buông ra.
"Nếu em muốn thân thể anh, tùy thời đến tìm anh"
Giơ tay lên, bắt lấy bàn tay anh, cô co chân bước sang một bên, chợt dùng lực, quật người đàn ông qua vai té nặng nề xuống bãi cỏ.
Nằm ở trên cỏ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, anh không giận ngược lại cười.
"Làm sao, gấp như như vậy liền muốn đem anh đẩy ngã?"
Cô giận đến cắn chặt hàm răng, nhưng không thể làm gì.
Cái gì mà quý công tử lịch thiệp, cái gì mà người thừa kế cao lãnh.
.
Người này đơn giản chính là một tên vô lại.
Nắm quả đấm một cái, cô xoay người kéo cương ngựa trên cây.
"Tiểu Đường, con cút ra đây cho mẹ"
Lâu như vậy vật nhỏ cũng không co xuất hiện, không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được là ở bên nhìn lén.
"Tới"
Đứa nhỏ từ trong bụi cỏ chui ra, nhìn một chút Hoàng Phủ Quyết trên cỏ, vội vàng đi tới anh, muốn đỡ anh lên.
*này mình không biết dịch sao cho đúng, ý đại khái là HPT trêu chọc, đả kích với vẻ mặt nghiêm túc dị á.
.