"Ở quê chú có một truyền thuyết thần kỳ.
Chỉ cần nhổ hai sợi tóc là có thể đoán được mình sống được bao nhiêu tuổi! Nhìn chú này, cái này trông 6, cái này trông 2, tức là chú có thể sống đến 62 tuổi.
Tiểu Đường, con cũng thử xem sao?"
Cậu nhóc nhìn sợi tóc trong tay anh ta cười tủm tỉm, "Chú Will, chú thật là ngu ngốc, lại tin vào loại lừa dối này.
Mỗi lần chú kéo sợi tóc xuống, Đó là một hình dạng khác, tuổi thọ của chú sẽ luôn thay đổi hả?"
Will không nói nên lời.
Anh vẫn luôn cho rằng mình cũng là một người thông minh, vậy mà còn không thể lừa được một đứa trẻ năm tuổi?
Anh vẫn đang nghĩ thầm tìm cách lấy mẫu để giám định, trước mắt đứa nhỏ đã quay người lại, một đôi mắt tia sáng tím xanh đáp xuống gương mặt nó một cách khôn ngoan.
"Chú Will, chú cắt móng tay cho con một lát, chú muốn con thổi bóng bay, rồi chú muốn kéo tóc con..
Chú định làm gì?"
Vậy là..
bị phát hiện rồi sao?
"Chú..
Chú không có, chú không phải cùng con chơi đùa sao?"
Đứa nhỏ liếc nhìn vẻ mặt của anh ta, giơ tay nhỏ vén vài sợi tóc trên đầu, vươn bàn tay nhỏ nhắn đưa cho anh ta.
"Chỉ cần chú nói cho con biết, con sẽ cho chú sợi tóc này.
Nếu không nói cho con biết, con sẽ nói cho mẹ con những chuyện này"
Tay trắng nõn cầm mấy sợi tóc đen bóng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự kiên quyết muốn biết..
Lúc đầu Will giật mình, sau đó là trong mắt anh hiện lên một vẻ nghiêm nghị.
Sống hơn 20 năm, anh thực sự là thua vào tay một đứa trẻ sao?
* * *
* * *
Vườn hoa.
Cam Viện chậm rãi bước lên lầu, qua lối đi dài trên tầng bốn, đến sân thượng ở cuối.
Trên sân thượng có một khu vườn nhỏ trên cao, trên sân thượng ánh đèn mờ ảo, chỉ còn lại có ánh đèn yếu ớt thắp sáng trong bụi cỏ, hài hước lại huyền bí.
Đi qua hành lang giữa những bông hoa, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng dáng của mờ ảo dưới bóng cây hợp hoan.
Người đàn ông đút hai tay vào túi quần ngước nhìn màn đêm đằng xa, ánh trăng rọi xuống kẽ hở trên kẽ lá, hóa thành những đốm sáng nhỏ trên người.
Bóng lưng kia cao lớn, khiến người ta bất giác kinh hãi, nhưng..
lại tràn đầy cô đơn.
Cô hít một hơi, "Anh.." Người đàn ông xoay người, đưa ly rượu trên bàn lên miệng, nhìn cô, nhấp một ngụm.
Anh không nói, cô không còn cách nào khác là mở miệng nói.
"Việc quay phim của Tiểu Đường đã hoàn thành.
Ngày mai đoàn chụp ảnh sẽ trở về Trung Quốc.
Tôi muốn đưa Tiểu Đường trở về cùng họ."
Ai ngờ anh lại không từ chối.
"Có thể."
Cô ngẩng mặt lên nghi ngờ, và bắt gặp tầm mắt của người đàn ông.
Đôi mắt xanh của anh ta đen như biển trong đêm, không nhìn thấy rõ cảm xúc của anh là gì.
Anh cầm chai rượu rót đầy hai ly trên bàn.
"Cùng anh uống một ly."
Cam Viện không đưa tay nhận lấy, "Tôi không biết uống rượu."
Người đàn ông hừ nhẹ, "Vậy rượu đỏ nhà em là để thưởng thức?"
Cam Viện hít một hơi, "Ngài Hoàng Phủ, rốt cục anh muốn cùng tôi nói cái gì?"
Người đàn ông đưa tay ra và nắm lấy đôi vai của cô, và hỏi bằng một giọng trầm, "tại sao em không nói lời tạm biệt buổi sáng hôm đó?"
Trên người anh nồng nặc mùi rượu, và mắt anh ấy rõ ràng là tụ máu, sợ là mấy ngày nay cũng không có nghỉ ngơi tốt.
Cam Viện cau mày.
"Ngài Hoàng Phủ, ngài say rồi."
Người đàn ông siết chặt vai cô, chế nhạo, "Em tưởng là giấu rất kỹ, đáng tiếc, em đã sớm bị lộ.
Nếu không phải là đã tới đây, làm sao em biết đường tắt từ vườn hoa đến chuồng ngựa? Anh chẳng qua là bảoTiểu Đương để em đến phòng làm việc tìm anh, em hỏi cũng không hỏi trực tiếp lên lầu bốn, hiện tại em còn nói, anh nhận sai người?".