Vợ Mình Mình Nuôi


Mười một giờ đêm.
Trong ký túc xá bật đèn ngủ, tiếng nước róc rách vọng ra từ phòng tắm.
"......"
Khương Nghi vùi mặt vào chăn, chỉ lộ ra mái tóc đen rối bù che đi vành tai đỏ như sắp nhỏ máu, chăn trên giường cũng bị nắm nhàu nhĩ.
Tay cậu giờ vẫn đang nóng bừng.
Nhưng lúc nãy Lục Lê đã xuống giường lấy khăn ướt lau tay kỹ càng cho cậu, giữa kẽ tay cũng không bỏ sót, lau bằng khăn ướt xong lại lau bằng khăn giấy.
Ngay cả mình hắn cũng không để ý mà cúi đầu quỳ một chân ở đầu giường lau tay cho cậu, dường như sợ cậu thấy buồn nôn nên vừa lau vừa thấp giọng nói chuyện với cậu.
Khương Nghi đập đầu vào gối mấy cái, không dám nghĩ lát nữa phải đối mặt với Lục Lê thế nào.
Cậu hít sâu một hơi rồi thầm nghĩ quả nhiên người trẻ tuổi đừng nên bồi bổ khí huyết mỗi ngày mà.
Ngày nào cũng uống canh bổ, uống đến độ khí huyết dồi dào quá mức.
Lâu đến nỗi cứ như bị hỏng vậy.
Cuối cùng Lục Lê khàn giọng bảo cậu gọi tên hắn, Khương Nghi gọi mấy lần Lục Lê mới chịu bắn ra.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng Khương Nghi vẫn nhịn không được nhớ lại ánh mắt Lục Lê nhìn mình ban nãy.
Hắn nhìn cậu chằm chằm, tóc mái vàng óng gần như ướt đẫm phủ lên lông mày, cách cậu rất gần, trong đôi mắt xanh nhạt chứa đựng sự ẩn nhẫn khắc sâu và những cảm xúc như sắp tràn ra ngoài.
Đèn hành lang hắt qua cửa sổ phụ của ký túc xá làm trong phòng le lói chút ánh sáng.
Dưới ánh sáng đó, Khương Nghi thấy rất rõ ánh mắt Lục Lê, đôi mắt xanh nhạt kia tựa như biển khơi nổi sóng cuồn cuộn, bất cứ lúc nào cũng có thể khơi dậy mưa to gió lớn nhưng vì một lẽ gì đó mà cố dằn xuống.
Hắn khàn giọng gọi đi gọi lại tên ở nhà của cậu trong tiếng rên rỉ.
Những chữ bé ngoan lặp đi lặp lại kia mang theo cảm xúc mãnh liệt như sắp tràn ra.
Khương Nghi chưa bao giờ nhận ra họ đã lớn một cách sâu sắc như vậy.
Lục Lê đã không còn là Arno bé bỏng của ngày xưa nữa, hắn sẽ có dục vọng, thậm chí dục vọng mãnh liệt là đằng khác.
Da đầu Khương Nghi tê rần, ngón tay vô thức cuộn lại.
Không đúng.
Khương Nghi quay đầu nhìn vách tường đen kịt trong đêm.
Cậu cắn má trong rồi đập đầu vào gối, cảm thấy mọi chuyện trước đây đã vượt xa tưởng tượng của mình.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.
Khương Nghi yên lặng kéo chăn lên đầu, hai mắt mở to nhìn vách tường.
Một lát sau, Khương Nghi không nghe thấy động tĩnh sau lưng, lông mi cậu khẽ chớp, sau đó giả vờ nhắm mắt xoay người lại rồi lén lút hé mắt ra.
Lục Lê mặc áo rộng ngắn tay đứng đầu giường lau tóc, tóc vàng ướt sũng rũ xuống lông mày, trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn, nghiêng đầu nhìn Khương Nghi.
Vóc dáng hắn cao lớn nên có thể dễ dàng trông thấy Khương Nghi ở giường trên.
Khương Nghi lén lút mở mắt ra bị bắt quả tang, Lục Lê đưa tay bịt mắt cậu rồi mang theo ý cười thấp giọng dỗ dành: "Ngủ đi."
Vì mới tắm xong nên bàn tay Lục Lê đặt trên mắt cậu rất lạnh.
Khương Nghi vô thức chớp mắt, hàng mi dài lướt qua kẽ tay Lục Lê, sau đó quấn chăn lùi ra sau.
Hình như Lục Lê nở nụ cười, vui vẻ sấy khô tóc rồi leo lên giường.
Khương Nghi bị khí lạnh của người sau lưng làm tê cóng, cậu quay đầu ngập ngừng hỏi: "Cậu tắm nước lạnh à?"
Lục Lê ừ một tiếng, sau đó ôm cậu nói: "Tắm nước lạnh mới thoải mái."
Ai cũng biết tại sao hắn tắm nước lạnh cả.
Khương Nghi nhích vào sát tường, cố tỏ ra bình tĩnh nói nhỏ: "Cậu lạnh quá à.

Cách xa tớ chút đi."
Lục Lê thản nhiên nói: "Ôm một lát là ấm ngay thôi."
Khương Nghi vẫn nhích vào phía trong, cố gắng vạch ra ranh giới với Lục Lê.
Lục Lê vô tội nói: "Nhưng tớ lạnh thì làm sao bây giờ?"
Khương Nghi khựng lại, sau đó không quay đầu mà nhét chăn mát trên người mình vào ngực Lục Lê.
Lục Lê cúi đầu nhìn chăn mát trong ngực, hắn nghĩ ngợi rồi duỗi tay kéo Khương Nghi tới gần.
Khoảng cách Khương Nghi mới vạch ra lập tức trở về số không, cậu tức giận đạp Lục Lê một cái.
Lục Lê để mặc cậu đạp rồi mặt dày mày dạn rúc vào cổ cậu, sau đó cười nói: "Lạnh quá đi."
Khương Nghi hít sâu một hơi: "Thế thì về giường cậu mà ngủ."
Trên giường Lục Lê cũng có chăn mền nhưng chưa bao giờ dùng tới, từ lúc hai người vào ký túc xá vẫn luôn ngủ chung một giường.
Lục Lê vừa dỗ vừa lừa chiếm được ngon ngọt nên ỷ sủng mà kiêu, hắn nói tỉnh bơ: "Không muốn.

Ban đêm tớ gặp ác mộng sẽ bị tỉnh giấc đó."
Khương Nghi: "???"
Lục Lê vô tội nói tiếp: "Đáng sợ lắm cơ."
Khương Nghi xụ mặt nói: "Cho cậu sợ chết luôn đi."
Lục Lê ôm cậu, cảm thấy Khương Nghi của mình đáng yêu muốn chết.
Biết tỏng hắn nói nhảm mà vẫn không đạp hắn xuống.
Thật ra lúc nãy trong phòng tắm Lục Lê đã tự xử thêm lần nữa.
Cứ nhớ đến trước đó Khương Nghi giúp mình thì cả người hắn giống như uống thuốc kích thích vậy.
Lục Lê cảm thấy mình chưa bao giờ sung sướng đến thế.
Hắn nghĩ không ai hiểu được cảm giác người mình thích bấy lâu nay giúp mình là thế nào đâu.
Không chỉ về mặt sinh lý mà còn có cảm giác tâm lý khiến người ta sướng mê ly, cứ như bay bổng trên mây vậy.
Lục Lê ôm Khương Nghi, cảm xúc cuồn cuộn như sắp tràn ra, hắn nghĩ ngợi rồi rúc vào cổ cậu nói lúc nãy thật sảng khoái làm sao.
Mặt Khương Nghi nóng ran, tóc vàng mềm mại cọ vào cổ ngưa ngứa, cậu nghiêm mặt đẩy mạnh đầu tóc vàng kia ra, sau đó giả bộ ngủ.
Lục Lê thỏa mãn nghĩ ngợi một lát, sau đó sực nhớ ra chuyện gì nên ngẩng đầu lay Khương Nghi đang cảnh giác giả bộ ngủ.
Khương Nghi tạm thời chưa nghĩ ra cách đối mặt với Lục Lê: "......"
Cậu mở mắt ra rồi quay đầu đi không nhìn Lục Lê, trầm giọng hỏi: "Gì thế?"
Toàn thân Lục Lê căng cứng, hắn cảnh giác nói: "Chuyện lúc nãy cậu không được giúp người khác đâu đấy."
Hắn rất sợ Khương Nghi ngoan ngoãn bị người ta lừa gạt, thế là gồng mình lên nhấn mạnh: "Ngoài tớ ra cậu không được giúp ai nữa hết."
Khương Nghi: "......"
Trong bóng đêm mặt cậu đỏ bừng, nghiến răng nói: "Biết rồi ——"
Cả thế giới cũng chỉ có Lục Lê mới làm được chuyện này thôi, còn ai giống hắn nữa chứ.
Ngoài Lục Lê ra cậu cũng không thể làm chuyện này với ai cả.
Thấy Lục Lê còn định nói tiếp, Khương Nghi cầm gối mình úp lên mặt hắn rồi điên tiết nói: "Ngủ đi."
——
Chạng vạng tối hôm sau.
Lớp học thêm ở trường trung học số 1.
"Khương Nghi?"
"Khương Nghi ——"
Trình Triều phải gọi to hơn mới thấy Khương Nghi đang thất thần nhìn bài thi bừng tỉnh rồi ngẩn ngơ nhìn hắn.
Trình Triều nhíu mày chỉ vào bài thi nói: "Công thức sai rồi kìa."
Khương Nghi cúi đầu nhìn mới phát hiện mình viết sai công thức trong bài thi.
Vành tai cậu ửng đỏ, cầm bút gạch đi chỗ sai rồi viết lại công thức đúng.
Trình Triều dựa vào ghế, vừa mở nắp chai nước vừa thắc mắc: "Hôm nay cậu sao thế? Cứ như mất hồn vậy."
Khương Nghi cúi đầu hí hoáy viết trên giấy nháp phát ra tiếng sột soạt, ấp úng nói không sao.
Trình Triều uống một hớp nước, sau đó vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Lê nghịch ngợm đá chân ngoài phòng học.
Hắn tặc lưỡi, cảm thấy tên kia y như hòn vọng phu vậy.
Ngày nào cũng ở ngoài chờ Khương Nghi tan học cả.
Viết một hồi, dường như Khương Nghi nhớ đến chuyện gì nên đập đầu vào bàn học.
Trình Triều giật nảy mình.
Hắn do dự nhìn thoáng qua đề thi trên bàn học, mặc dù đề thi này có độ khó nhất định nhưng vẫn chưa đến mức làm Khương Nghi phải đập đầu vào bàn.
Trình Triều sợ hãi nghĩ thầm chắc không phải Khương Nghi giải đề gặp áp lực quá lớn nên thần kinh có vấn đề đấy chứ?
Hắn từng nghe nói không ít học sinh giỏi phải nhảy lầu vì áp lực học quá nặng.
Trình Triều xưa nay luôn cay nghiệt ác miệng lần đầu tiên rụt rè nói: "Khương Nghi.

Hay là cậu nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy giải tiếp được không? Dạo này đề hơi khó, không giải được cũng là bình thường mà.

Hay cậu bị kẹt ở bước nào mà nghĩ không ra?"
Khương Nghi đập đầu sụt sịt một cái rồi ngẩng lên, tóc đen hơi rối nhìn hết sức tội nghiệp, cậu nói: "Trình Triều."
Trình Triều nghĩ thầm toang rồi.
Ngay cả Khương Nghi giải đề siêu như vậy mà cũng bị áp lực nữa.
Trình Triều nghiêm trang nói: "Cậu nói đi."
Khương Nghi nhìn vô cùng đáng thương lại đập đầu vào bàn rồi ủ rũ lẩm bẩm: "Tớ thấy mình y như đồ biến thái vậy."
Trình Triều: "???"
"Biến thái gì cơ?"
Khương Nghi nằm trên bàn ủ rũ nói tiếp: "Tớ biến thái."
Trình Triều im lặng một hồi, đầu vẫn không nhảy số được, ngây người nhìn Khương Nghi.
Khương Nghi nắm tóc mình, nhìn vừa tội nghiệp vừa u buồn.
Dạo này cậu cứ nghĩ mãi về chuyện đêm đó, không chỉ có thế, ban ngày đối mặt với Lục Lê lại thấy rất khó xử.
Thậm chí chuyện đêm đó còn khiến cậu nhớ lại lần đầu tiên mình mơ thấy chuyện kia, người trong mơ ngày ngày còn ngủ trên giường mình nữa.
Cậu muốn ngủ riêng với Lục Lê.
Nhưng mấy ngày nay Lục Lê càng bám cậu chặt hơn, hệt như chú chó bự thoả mãn vì được ăn no, lúc nào cũng đeo cứng cậu.
Dù cậu có thừa dịp Lục Lê đi tắm để lén lút đem gối hắn về giường thì sau khi tắm ra Lục Lê vẫn sẽ ôm gối về chỗ cũ.
Khương Nghi đã từng lén lút sang giường Lục Lê ngủ.
Nhưng cậu nằm trên giường Lục Lê chưa đầy hai phút thì hắn đã tỉnh, ngáp một cái rồi thản nhiên đem gối mình tới ngủ chung với cậu trên giường mình.
Kết quả là mấy ngày này cậu và Lục Lê ngày ngày ngủ chung với nhau, lúc nào cũng nhớ tới chuyện đêm đó cả.
Cậu cảm thấy mình y như đồ biến thái vậy.
Khương Nghi lại đập đầu vào bàn học, buồn rầu nghĩ thầm có ai ngày ngày nhớ bạn thân của mình kiểu này đâu chứ.
Rốt cuộc Trình Triều tỉnh táo lại, hắn hoài nghi tai mình xảy ra vấn đề, nhếch miệng nói: "Chắc cậu nói nhầm rồi.

Lục Lê mới biến thái chứ."
Khương Nghi ỉu xìu lắc đầu, lo lắng nghĩ thầm Lục Lê chẳng biết gì cả, thật tội nghiệp quá đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui