Anh kéo cô xuống nước, trong lòng Vân Thủy Dạng nhất thời có một chút ý muốn trả thù, cô cũng muốn đá anh xuống nước.
Cận Kỳ Ngôn còn chưa kịp đứng lên, chân của Vân Thủy Dạng đã đạp đến.
Chuẩn xác, anh rơi xuống bể bơi.
Thế nhưng, lúc Cận Kỳ Ngôn rơi xuống nước vẫn không quên kéo luôn cả Vân Thủy Dạng xuống.
"A a a... Cứu mạng! Tôi không biết bơi!"
Sau khi rơi xuống nước, Vân Thủy Dạng không để ý tới nhiều như vậy, trong đầu cô đều trống rỗng.
Theo bản năng, cô ôm thật chặt Cận Kỳ Ngôn, chết cũng không buông ra.
Trời ạ! Ở trong nước, cả người bọn họ dán chặt chẽ vào nhau, không biết có bao nhiêu mập mờ!
Nếu như người ngoài không nghe thấy hai người bọn họ vừa mới cãi nhau, thật sự sẽ tin rằng bọn họ là một đôi tình nhân.
Vân Thủy Dạng gắt gao ôm anh, Cận Kỳ Ngôn kéo cũng kéo không ra cô, anh cực kỳ tức giận.
Gân xanh trên trán nổi lên, trong đôi mắt anh còn nổi lên đốm lửa.
Đáng chết, Vân Thủy Dạng không chỉ ôm anh đơn giản như thế, cặp chân kia của cô... Quá đáng đến không thể quá đáng hơn, thân mật đến mức khiến cho Cận Kỳ Ngôn rất muốn bóp chết cô!
Chớ nói chi là cả người cô đều dán chặt lên người anh, bọn họ sát vào nhau như không có khoảng cách.
Trong chốc lát, lửa giận trong lòng bị đốt đến đỉnh điểm, Cận Kỳ Ngôn rất lớn tiếng gầm: "Vân Thủy Dạng, lập tức cút ngay! Buông chân của cô ra! Cô ôm chặt như vậy, tôi bơi thế nào? Tôi không bơi được tới bờ bể bơi, cô và tôi cũng đừng nghĩ còn sống."
"Ô ô ô... Cứu mạng! Tôi không biết bơi, ô ô ô..." Bị kinh sợ, Vân Thủy Dạng khóc lên, cô hoàn toàn không khống chế nổi tâm tình của mình.
Ngoại trừ ôm thật chặt Cận Kỳ Ngôn, cô cứ run rẩy, suy nghĩ của cô cũng bị dọa đến chậm chạp.
Vân thủy dạng khóc đến bất lực như vậy, Cận Kỳ Ngôn cũng choáng váng!
Cô không hề báo động trước đã rơi nước mắt, giống hồng thủy vỡ đê, đã xảy ra là không thể ngăn cản, làm anh trở tay không kịp.
Chờ anh kịp phản ứng lại, cô đã khóc sướt mướt, anh muốn giật tay của cô ra, lại có chút không đành lòng.
Làm mấy chuyện giậu đổ bìm leo với một người phụ nữ, cũng không phải là việc mà một người được tu dưỡng tốt như anh có thể làm.
Hơi mấp máy môi, Cận Kỳ Ngôn cố hết sức nhỏ giọng nhu hoà, anh dỗ Vân Thủy Dạng, anh thử trấn an lại cảm xúc đang mất khống chế của cô.
"Có tôi ở đây, không có việc gì, tôi sẽ cứu cô!"
Nghe vậy, Vân Thủy Dạng ngước mắt, ổn định tâm tình nhìn Cận kỳ Ngôn.
Mặc dù cảm thấy anh rất đáng ghét, nhưng mà, giờ khắc này, anh lại mang đến cho cô cảm giác an toàn!
"Cô buông chân ra, tôi ôm cô bơi vào bờ. Cô ôm thật chặt tôi, tôi không có cách nào di chuyển."
Vân Thủy Dạng ngừng khóc, cô hít mũi một cái.
Hơi suy nghĩ một chút, cô nghe lời buông lỏng chân ra.
"Buông một cánh tay ra nữa, cô yên tâm, tôi sẽ không để cho cô chìm xuống." Vừa nói, bàn tay Cận Kỳ Ngôn vừa ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Vân Thủy Dạng.
Lông mi thật dài nhẹ nhàng run, Vân Thủy Dạng lại buông một cánh tay ra.
Bất ngờ, Cận Kỳ Ngôn di chuyển, anh mang theo cô chậm rãi tới gần bên bờ bể bơi.
~~~~~~ ~~~~~~
"Đừng cho là tôi sẽ cảm ơn anh, đồ khốn! Thật quá đáng! Tạm biệt, không bao giờ gặp lại!"
Hốc mắt Vân Thủy Dạng đã hồng hồng, dùng khăn tắm sạch sẽ bọc lấy mình, cô cũng không quay đầu lại.
Cận kỳ Ngôn hơi híp đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Thủy Dạng, môi mỏng gợi cảm hơi mím lại.
Cũng không cần gặp lại! Chỉ mong đi!