Edit: Gà Tây
Trời mưa lớn như vậy, Cận Kỳ Ngôn chẳng những ném cô xuống xe, lại còn vứt luôn cả hành lý của cô. Lửa giận trong lòng Vân Thủy Dạng dâng lên đỉnh điểm, tức đến phát khóc.
Cô chửi mắng Cận Kỳ Ngôn, lại còn chạy theo đuổi đánh.
Cận Kỳ Ngôn trên xe, cô cật lực đập cửa sổ xe, đạp vào bánh xe.
Cô chưa từng thấy gã đàn ông nào không có phong độ kém như vậy. Anh ta chẳng khác nào thứ cặn bã như Âu Lập Dương.
Không có ô để che mưa, rất nhanh toàn thân Vân Thủy Dạng đã trở nên ướt đẫm.
Bị Cận Kỳ Ngôn bắt nạt như vậy, gương mặt Vân Thủy Dạng tím tái. Trên gương mặt đầy nước, không phân biệt được đâu là nước mưa đâu là nước mắt.
“Cận Kỳ Ngôn, anh xuống xe mau. Tôi muốn đánh chết cái tên khốn kiếp nhà anh. Nếu anh có gan thì đừng đi, thật ghê tởm.”
Từng tiếng rít qua kẽ răng đầy phẫn uất. Gương mặt nhỏ nhắn của Vân Thủy Dạng trở nên dữ tợn.
Thấy Vân Thủy Dạng dùng sức đập cửa xe, toàn thân ướt đẫm, Ôn Lương Dụ không khỏi vì cô mà mặc niệm ba giây.
Cận Kỳ Ngôn không phải người bình thường. Anh ấy chính là một khối băng sơn bổ không ra.
Anh vốn lãnh khốc vô tình. Ai chọc giận anh đều không có kết quả tốt.
Vân Thủy Dạng, cô chỉ có thể tự cầu phúc đi. Tên khốn Cận Kỳ Ngôn là người nói một không hai.
“Kỳ Ngôn, trời đang mưa to, anh thật sự không để ý đến chết sống của Vân Thủy Dạng sao? Bỏ lại một cô gái ở trong mưa, anh không cần sợi dây chuyền trên cổ cô ấy nữa à?”
Tức giận, Cận Kỳ Ngôn liền trừng mắt nhìn Ôn Lương Dụ.
Anh làm như không thấy Vân Thủy Dạng đang tức giận đập cửa sổ xe, mắng chửi lung tung ngoài kia.
Rõ ràng, anh chính là mặc kệ sống chết của cô. Ai bảo cô dám khiêu khích anh làm gì?
Dám chọc anh, thì phải gánh chịu cơn giận của anh.
“Không phải cậu nói Mạch Nhiên không thích dùng đồ mà người khác đã từng đeo hay sao? Dây chuyền kia đã bị cô gái đó làm ô uế, tôi cần nó làm gì nữa? Ôn Lương Dụ, cậu có muốn lái xe hay không? Nếu cậu cảm thấy cô gái đó đáng thương, vậy thì biến, tôi tự mình lái xe.”
“Chà chà, cơn giận lớn thật. Vân Thủy Dạng chọc giận anh, đó là cô ta không may.”
Hàng xe phía sau vẫn liên tục bấm còi. Ôn Lương Dụ cũng không dông dài với Cận Kỳ Ngôn thêm nữa, vội vàng lái xe rời đi.
Chiếc xe lao đi, còn văng thêm nước lên người Vân Thủy Dạng.
Vân Thủy Dạng chỉ vào bóng xe của Ôn Lương Dụ, lớn tiếng la lên: “Cận Kỳ Ngôn, tôi nguyền rủa anh chết không yên lành. Có gan thì đừng để tôi nhìn thấy anh. Tôi nhất định sẽ báo thù.”
Bởi vì có Vân Thủy Dạng và hai cái túi hành lý chắn ngang đường, xe qua lại chỉ có thể di chuyển thật chậm.
Lảo đảo, Vân Thủy Dạng cũng đành phải kéo rương hành lý vào ven đường.
Chung quanh không có chỗ nào để che mưa, Vân Thủy Dạng cũng không có ô, cũng không ai tình nguyện giúp đỡ cô. Cô đành phải gọi điện thoại về nhà cho xe đến đón cô.
Đứng chờ xe trong mưa, nước mắt Vân Thủy Dạng rơi xuống, bị nước mưa cuốn đi.
“Kỳ Ngôn, anh không thích Vân Thủy Dạng sao? Ở đại sảnh sân bay, em tận mắt nhìn thấy hai người hôn nhau, làm em sợ muốn chết, không dám tin vào hình ảnh đó.”
Ôn Lương Dụ còn dám nhắc đến Vân Thủy Dạng. Trong nháy mắt, ánh mắt Cận Kỳ Ngôn đen lại nhìn anh ta chằm chằm.
“Nhìn thấy tôi bị chó cắn, cậu rất vui sao? Tôi thấy chắc là cậu ngứa da rồi.”
“Hôm nay, Mạch Nhiên bay từ Paris về Milan, buổi biểu diễn thời trang đã thành công rực rỡ. Trong số đám bạn bè của cô ấy, có tấm ảnh cô ấy chụp chung với Cận Kỳ Hạo, anh có nhìn thấy không? Cận Kỳ Hạo cũng trở về từ Paris, cũng đã thông qua được năm vòng phỏng vấn, chính thức trở thành thực tập sinh cho vòng phỏng vấn Tổng giám đốc cuối cùng.”
~~~~~~ ~~~~~~