Hôm nay biệt thự mang phong cách Châu Ân của nhà họ Cận có khách không mời mà đến!
Đột nhiên bầu không khí trong phòng khách trở nên căng thẳng, còn có tiếng khóc truyền ra!
"Hu hu hu… Cận lão phu nhân, người nhất định phải cứu Kỳ Ngôn. Bây giờ có người hãm hại tiểu Kỳ, ngài không thể không quản, hu hu hu!"
Nói khóc là khóc, Nhan Như Ngọc liều mạng nặn ra nước mắt, bà còn khóc đến thương tâm.
Không phải chỉ là diễn kịch thôi sao, bà vẫn còn trẻ, không hề thua kém người phụ nữđê tiện kia!
Đừng tưởng rằng bà muốn đến nhà họ Cận, bà đến là vì Kỳ Ngôn, vì chị gái đã chết của mình, phần tài sản thuộc về Kỳ Ngôn, bà tuyệt đối sẽ không cho hai mẹ con đê tiện không biết tốt xấu kia giành được!
Nếu không phải vì Ngô Hương Tuyết kia, thì chị của bà cũng không chết, Kỳ Ngôn cũng không mồ côi mẹ từ nhỏ.
Nhan Như Ngọc khóc bù lu bù loa, nước mắt tuôn như mưa, làm sao Cận lão phu nhân không động lòng được.
Bà vừa nghe Nhan Như Ngọc nói cháu trai bảo bối của mình bị hãm hại, nhất thời sắc mặt càng trở nên nghiêm túc.
"Như Ngọc, nói rõ cho tôi nghe, Kỳ Ngôn bị làm sao? Không được giấu diếm tôi, bà già này muốn chủ trì công đạo cho Kỳ Ngôn. Tôi còn chưa chết, vẫn là tôi quyết định cái nhà này, ai dám bắt nạt cháu trai bảo bối của tôi?!"
Nói xong, Cận lão phu nhân nhìn sang Ngô Hương Tuyết theo bản năng!
"Hu hu hu... Cận lão phu nhân, vẫn là ngài hiểu rõ Kỳ Ngôn nhất! Chị con trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ phù hộ ngài sống lâu trăm tuổi. Hu Hu hu... Anh rể đã sớm biết chuyện, không lẽ anh ấy còn chưa nói với người sao?"
Nhan Như Ngọc run run vai giả khóc, bà khinh bỉ liếc trộm anh rể của mình - Cận Nam Sinh!
"Nam Sinh, hãy thành thật nói với mẹ, Kỳ Ngôn đã xảy ra chuyện gì? Con không coi tiểu Kỳ là con của mình sao? Không thương yêu, không quan tâm Kỳ Ngôn sao? Có phải con cũng mong sao bà già này chết đi? Từ nhỏ Kỳ Ngôn đã không có mẹ, là con nợ Kỳ Ngôn, con nên trả lại. Mặc Thanh không có ở đây, con nên thay cả phần của vợ mình chăm sóc con cho thật tốt mới đúng."
Làm sao Ngô Hương Tuyết không hiểu lời của Cận lão phu nhân, rõ ràng ý của bà là đang trách mình!
Ngô Hương Tuyết không vui mím môi, bà không xen vào, bà biết bây giờ lão phu nhân đang rất không vui.
Cho dù bà có ý kiến với Nhan Như Ngọc, cũng đành chịu đựng không mở miệng.
Hơi hơi thở dài, Cận Nam Sinh đáp: "Mẹ, không phải con không thương Kỳ Ngôn, không phải con bất công, nó cũng là con trai của con. Kỳ Ngôn bị tố cáo là làm trái nội quy, đang tiến hành điều tra. Trong chuyện này, con cũng không thiên vị. Còn chưa có kết quả, bây giờ cũng không thể kết luận, không nói cho mẹ biết là vì con không muốn mẹ lo lắng."
"Anh rể, cái này là anh sai rồi, con của mình mà có thể không khẩn trương hay sao? Ngồi chờ người ngoài giải quyết sao? Hay là, căn bản anh không hề có ý định giúp Kỳ Ngôn? Đối với cái chết của chị tôi, căn bản anh cũng không hề áy náy? Kỳ Ngôn là cơ trưởng xuất sắc của Hoa Vũ, năng lực của Kỳ Ngôn chắc mọi người cũng rõ ràng, làm sao Kỳ Ngôn có thể uống rượu trước khi cất cánh, phàm là người có đầu óc một chút nhìn vào là biết có người hãm hại. Chuyện này sao lại trùng hợp xảy ra ngay lúc chuẩn bị tranh cử chức tổng giám đốc Hoa Vũ?"
"Anh rể, rõ ràng anh đanh bất công, không phải anh còn một đứa con trai khác cũng tranh chức tổng giám đốc sao? Lão phu nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho Kỳ Ngôn. Chị tôi bị chết oan, ôm hận rời khỏi thế gian, Nhà họ Cận các người còn bạc đãi con của chị ấy."