Vợ Mới Của Bố Ở Nhà Đối Diện

Hoàng Diệu Sư tựa đầu vào vai Bạch Tiểu Sao, cậu cầm tay anh, cảm giác bàn tay anh rất lạnh.

Nghe chuyện cũ đau thương này nhưng mà không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh.

Một lúc sau, Hoàng Diệu Sư đẩy Bạch Tiểu Sao ra, trên mặt là nụ cười nhạt nhẽo: “Không có gì, đều là chuyện trước kia, Phùng Nam đến đây anh mới nhớ đến. – Cảm thấy đột nhiên yếu ớt khiến anh xấu hổ, gãi gãi đầu – “Phùng Nam là người rất cố chấp, Đậu Đậu rất giống chị anh, thế nên hắn luôn muốn mang con bé đi. Hơn nữa khi chị ấy mất, Phùng Nam vẫn cho rằng là lỗi tại anh nên hắn vẫn luôn ám anh. Nhưng mà cũng không thể biết là hắn muốn gì, trả thù hay chỉ là đơn giản không muốn thấy anh với người khác bên nhau, hắn coi anh như là tài sản của hắn vậy.”

Hoàng Diệu Sư nói xong, thở dài: “Anh vẫn nhớ ngày mà anh tâm sự với chị ấy, chị ấy và Tây Ngạn đều rất yêu anh, cho nên anh muốn sống vui vẻ, sống cho cả phần của hai người nữa.”

Bạch Tiểu Sao ngửa đầu nhìn anh, thân hình thon gầy, nhưng trong ánh mắt lại là sự kiên định vững vàng.

Bạch Tiểu Sao theo bản năng vươn tay, bắt lấy cánh tay Hoàng Diệu Sư, lại buông ra: “Chị anh nói rất đùng, anh hạnh phúc là điều tốt đẹp nhất đối với hai người đó.”

Hoàng Diệu Sư mỉm cười, cúi đầu hôn lên má Bạch Tiểu Sao: “Đương nhiên rồi.”

Hoàng Diệu Sư đi tắm, Bạch Tiểu Sao ngồi trên giường, ngón tay chạm vào nơi vừa tiếp xúc với môi anh, dường như vẫn còn cảm giác ôn nhuận, hạnh phúc mà lại vô cùng ngọt ngào.

Phùng Nam không tới tìm, mà cũng không có chuyện gì xảy ra.

Từng ngày từng ngày cứ trôi qua như vậy.

Ngày cuối tháng, đối với Đậu Đậu là một ngày không như mọi ngày.

Bạch Tiểu Sao làm một bàn các món Đậu Đậu thích, màu sắc rực rỡ, hương vị quyến rũ, quả thực là làm cho người ta phải chảy nước miếng.

Ngoài cửa đã nghe thấy tiếng Đậu Đậu hát, chứng tỏ là cô bé đã về đến nhà. Mở cửa, Đậu Đậu bổ nhào vào lòng Bạch Tiểu Sao, khiến cho chiếc đĩa trên tay Bạch Tiểu Sao suýt rơi, rồi nhanh chóng chạy đến bàn cơm.

“Hôm nay ở nhà trẻ, cô giáo khen Đậu Đậu vừa ngoan vừa thông minh.” – Đậu Đậu bám lấy Bạch Tiểu Sao, khoe.

“Vậy sao?” – Bạch Tiểu Sao cười ôm lấy cô bé – “Vậy thì từ nay Đậu Đậu phải càng ngoan hơn nhé.”

“Cháu vẫn luôn ngoan mà.” – Đậu Đậu ôm cổ Bạch Tiểu Sao – “Chú Bạch, mai nhà trẻ tổ chức văn nghệ, muốn bố mẹ cùng tham gia. Chú Bạch đi cùng với bố cháu đi.”

“Thế sao?” – Quay đầu nhìn Hoàng Diệu Sư đang dọn bàn ăn – “Liên hoan văn nghệ?”

“Đúng vậy.” – Hoàng Diệu Sư cười tủm tỉm – “Có muốn đi cùng không?”

Bạch Tiểu Sao không khỏi mỉm cười: “Người ta nói là bố mẹ các bé đi, em lấy danh nghĩa gì mà đi?”

“Em nghĩ là nên lấy danh nghĩa gì?” – Hoàng Diệu Sư vặn lại – “Em nghĩ thế nào liền lấy thế đi.”

Bạch Tiểu Sao không nói gì, mím môi ngồi xuống bàn ăn, trong ánh mắt nhìn Hoàng Diệu Sư mang theo một tia cười giảo hoạt.

Đậu Đậu ngồi trong lòng Bạch Tiểu Sao ra sức lắc cậu: “Chú đi đi mà, đi đi chú…..”

Bạch Tiểu Sao bị làm cho choáng váng, đành phải đồng ý: “Được rồi, được rồi, chú đi. Cháu lắc làm chú chóng mặt quá đi.”

“Chú thật tốt, chú là người tốt.” – Đậu Đậu cười hì hì cọ cọ lên cổ Bạch Tiểu Sao – “Chú ơi, Đậu Đậu còn tham gia múa nữa cơ, mặc váy thiên nga, rất đẹp đó.” – Vừa nói vừa nhảy xuống, xoay vài vòng – “Cháu thích nhất là thiên nga….”

“Đậu Đậu, hôm nay con mà múa, nói không chừng mai chú sẽ không có hứng xem đâu.” – Hoàng Diệu Sư nhắc nhở cô bé.

“A?” – Đậu Đậu vội vàng dừng lại, bò lên đùi Bạch Tiểu Sao – “Chú mai nhất định phải đến xem Đậu Đậu múa nhé, cô giáo nói là Đậu Đậu múa rất đẹp.”

“Được, nhất định mai chú sẽ đi.” – Bạch Tiểu Sao bế Đậu Đậu đặt xuống đất, đứng lên phụ Hoàng Diệu Sư dọn thức ăn.

“Như vậy…. mai em lấy danh nghĩa người nhà Đậu Đậu đến nhé.” – Hoàng Diệu Sư cười xấu xa, tay còn cố ý nhéo một cái vào eo Bạch Tiểu Sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui