- Hửm? Tuyên án?
Diệp Hàn lạnh lùng nhìn đám thị vệ Diệp gia đang bao vây.
- Diệp Hàn, nghe nói cảnh giới của ngươi bị phế, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.
Diệp Minh cười nhạo, vênh váo đánh giá Diệp Hàn.
Trong nháy mắt, mấy thị vệ lập tức khống chế cánh tay Diệp Hàn, dưới sự ra hiệu của Diệp Minh đi ra khỏi sân.
- Các ngươi muốn đưa ta đi đâu?
Sắc mặt Diệp Hàn bình tĩnh.
- Diệp Hàn, các vị đại nhân Viêm Thành đã đến, bao gồm cả Viêm Dương Thư Viện cũng có người đến, hôm nay là ngày thiên chi kiêu nữ của Diệp gia ta xuất thế, toàn thành chứng kiến, cũng là lúc thế tử dã chủng như ngươi kết thúc.
Khuôn mặt Diệp Minh nham hiểm:
- Gia chủ đại nhân tuyên án phế bỏ thân phận thế tử của ngươi xong, thì ở lại bên cạnh ta làm một con chó đi.
- Đúng rồi, vị lão sư tàn phế của ngươi cũng tới, hai thầy trò đều là phế vật, vừa vặn thành một đôi.
Nói đến lão sư của ngươi, tuy là phế nhân, nhưng không thể không nói thân hình nàng quả thật đầy đặn mê người, cả Viêm Thành không ai sánh bằng, nếu thật có cơ hội thu nàng vào phòng, tưởng tượng nàng uyển chuyển hầu hạ...
Diệp Minh lộ ra vẻ thèm muốn.
- Không biết sống chết!
Đột nhiên Diệp Hàn dừng bước, lực đạo quán xuyên bốn phía, kình khí hung mãnh bộc phát, đám thị vệ bị đánh ngã lăn ra đất.
- Ngươi...!Ngươi làm gì?
Diệp Minh hoảng sợ biến sắc, một nắm đấm đáng sợ đập vào mắt.
Ầm...
Quyền kình nổ tung!
Rắc… Diệp Minh bị đánh bay ra ngoài năm mét, xương ngực vỡ nát, thân thể co giật rên rỉ, không thể nào đứng dậy nổi.
Diệp Minh chẳng qua chỉ là võ giả Tụ Nguyên ngũ trọng, bởi vì tuổi tác, ngay cả Viêm Dương Thư Viện cũng không vào được, trúng một quyền này coi như được cứu chữa, về sau cũng sẽ trở thành phế nhân.
- Dám sỉ nhục sư phụ ta, ngươi muốn chết?
Diệp Hàn liếc mắt nhìn thi thể kia một cái, xoay người nhìn về phía mấy thị vệ Diệp gia:
- Bọn chúng đang tụ tập ở đâu?
- Quảng trường...!quảng trường gia tộc!
Một đám người hoảng sợ nói năng lộn xộn, sợ hãi tột độ.
Không để ý tới mấy tiểu thị vệ này, Diệp Hàn trực tiếp đi về phía quảng trường Diệp gia, hàn khí bức người.
Một ngày không gặp, như ba năm cách biệt, hắn đã không còn là Diệp Hàn của ngày hôm qua.
Cái gì mà quân tử báo thù mười năm không muộn, đều là lời nói nhảm nhí, Diệp Chỉ Tuyền, hôm nay ngươi phải chết.
Vốn định trở về thư viện rồi mới chuẩn bị đối phó Diệp gia, nhưng hiện tại xem ra, có một số việc không thể chờ đợi được.
Nghe Diệp Minh nói các đại nhân vật trong thành đã đến, sư phụ cũng xuất hiện, Diệp Hàn không còn cố kỵ, cũng không thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Quảng trường Diệp gia.
Rất nhiều bóng người đã an vị, các tộc nhân Diệp gia, thị vệ đều lộ vẻ mặt hưng phấn, tràn đầy mong đợi hiện diện ở bốn phía quảng trường.
Gia chủ Diệp gia Diệp Dương Phủ dẫn đầu, bên cạnh là Diệp Chỉ Tuyền, bên cạnh Diệp Chỉ Tuyền còn có một nam tử mặc áo trắng, mày kiếm mắt sáng, tuổi chừng hai mươi.
Nam tử này khí thế phi phàm, không biết thân phận gì, trước kia chưa từng gặp qua.
Ngoài ra còn có đại quản gia của phủ thành chủ Lý Huyền, gia chủ Triệu gia, Vương gia, Chu gia trong Viêm Thành, cùng với mấy vị lão sư của Viêm Dương Thư Viện.
Có thể nói, toàn bộ nhân vật lớn của Viêm Thành gần như đều đến.
- Ngay cả người của phủ thành chủ cũng tới? Tới thật đúng lúc...
Diệp Hàn cười lạnh, liếc mắt nhìn hai cha con Diệp Chỉ Tuyền, sau đó trực tiếp đi tới một chỗ trong đám người.
Nhìn thấy Diệp Hàn một mình ung dung đi tới, gia chủ Diệp gia Diệp Dương Phủ nhíu mày, nhưng sau khi nhìn thoáng qua nữ nhi bên cạnh, liền khôi phục lại vẻ bình thường.
- Sư phụ!
Diệp Hàn đi về phía một nữ tử có dung mạo tinh xảo, tuổi chừng hai mươi, nhưng lại ngồi trên xe lăn.
- Diệp Hàn, ngươi...!không sao chứ.
Nhìn thấy Diệp Hàn, nữ tử vốn đang nhíu mày giãn ra, giọng nói êm dịu.
Diệp Hàn cười rạng rỡ:
- Sư phụ hành động bất tiện, nên tĩnh dưỡng ở thư viện là được, sao lại đến Diệp gia?
- Bọn họ nói, ngươi ở khu mỏ Hàn Uyên gặp phải nguy hiểm, bị lực lượng yêu ma xâm nhập, Khí Hải bị phá, biến thành phế nhân.
Nữ tử nhẹ giọng nói:
- Lại nghe nói Diệp Chỉ Tuyền thức tỉnh Thiên Giao Chiến Thể, chiêu cáo toàn thành, ta lo lắng cho ngươi.
Liếc mắt nhìn hai cha con Diệp Chỉ Tuyền ở phía xa, Diệp Hàn cười lạnh:
- Nhờ phúc của cha con Diệp gia, ta không sao, sư phụ không cần lo lắng.
Trong lúc hai người nói chuyện, Diệp Dương Phủ đi tới phía trước, nhìn quanh bốn phía:
- Hôm nay, Diệp gia ta mời các vị tới đây, đặc biệt tuyên bố ba việc.
- Việc thứ nhất chắc hẳn các vị đã biết, đó chính là thiên kiêu Diệp Chỉ Tuyền của Diệp gia ta đã thức tỉnh Thiên Giao Chiến Thể, đây là việc hưng thịnh của Diệp gia, bắt đầu từ hôm nay sẽ mở đại yến ở Viêm Thành ba ngày.
Diệp Chỉ Tuyền bước ra một bước, đưa tay phải ra, một quầng sáng chói mắt xuất hiện, bao phủ thân thể nàng.
Ánh mắt nàng nhìn khắp bốn phía, lạnh lùng kiêu ngạo và tự tin.
Ánh mắt lướt qua Diệp Hàn, mang theo một tia khinh thường, sau đó gật đầu với mọi người xung quanh, tuy mới thức tỉnh Chiến Thể, nhưng nàng đã có khí chất của thượng vị giả.
Sau hôm nay, Viêm Thành chỉ có thiên tài Diệp Chỉ Tuyền quật khởi, sẽ không còn ai nhớ tới Diệp gia từng có một thế tử dã chủng được nhặt về nuôi dưỡng nhiều năm là Diệp Hàn.
Một số người ngồi ở vị trí cao sắc mặt khó coi, gia chủ của mấy đại gia tộc không cần phải nói, về sau e rằng sẽ bị Diệp gia áp chế, đương nhiên là không thoải mái.
- Diệp gia mở đại yến ở Viêm Thành ba ngày? Hình như chưa báo cáo với phủ thành chủ, chưa được Thành chủ cho phép, dựa theo quy củ của Viêm Thành...
Đại quản gia Lý Huyền của phủ thành chủ cũng lạnh mặt, việc may mắn của Diệp gia, chưa chắc đã là việc may mắn của Viêm Thành.
Diệp Dương Phủ mở đại yến ở Viêm Thành ba ngày? Coi Diệp gia là chủ nhân của Viêm Thành sao? Có coi phủ thành chủ ra gì không?
- Hừ, phủ thành chủ?
Diệp Dương Phủ liếc mắt nhìn Lý Huyền:
- Mở đại yến ở Viêm Thành là việc riêng của Diệp gia ta, phủ thành chủ không khỏi quản quá rộng rồi?
- Ngươi...
Lý Huyền đứng dậy, nhưng nhìn thấy Diệp Chỉ Tuyền ở phía xa, liền cố nén lửa giận.
- Việc thứ hai, chính là nhận được sự ưu ái của Luân Hồi Thư Viện, Chỉ Tuyền bắt đầu từ hôm nay sẽ bái nhập Luân Hồi Thư Viện, hưởng thân phận đệ tử bình thường.
Diệp Dương Phủ phấn chấn, giọng nói vang dội.
Tất cả mọi người đều chấn động, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ, ghen tị thậm chí kiêng kị.
Đại quản gia phủ thành chủ Lý Huyền kinh hãi, trong lòng run lên, quả nhiên sợ cái gì thì cái đó tới.
Hôm qua Diệp Chỉ Tuyền mới có tin tức thức tỉnh Thiên Giao Chiến Thể, sao có thể nhanh như vậy, hôm nay đã bái nhập Luân Hồi Thư Viện?
Luân Hồi Thư Viện là đại thế lực đỉnh cấp chân chính, nếu nhìn khắp Thái Hư Cổ Vực, đó chính là tồn tại giống như cự bá, Viêm Dương Thư Viện ở Viêm Thành chỉ là một phân viện nhỏ bé dưới trướng Luân Hồi Thư Viện, những phân viện như vậy ít nhất cũng phải có đến hàng trăm hàng ngàn.
Khó trách Diệp Dương Phủ lại cường thế như vậy, dám công khai không tuân theo quy củ, khiêu khích phủ thành chủ.
Thật nực cười, về sau có thân phận như Diệp Chỉ Tuyền, ai dám động đến một sợi tóc của Diệp gia?
Thái Hư Cổ Vực gần ngàn năm nay trật tự hỗn loạn, vương đạo suy tàn, các thành tự lập làm vương, năm đó phủ thành chủ không ngừng quật khởi, khống chế Viêm Thành.
Tương lai nếu Diệp gia lớn mạnh, không thể khống chế...!thật không dám nghĩ tới.
- Còn việc thứ ba, xin mời các vị làm chứng, Thế tử Diệp Hàn đại nghịch bất đạo, dám mơ tưởng đến thân thể trong sạch của Chỉ Tuyền, không coi gia pháp ra gì, dám chống đối trưởng bối...!Diệp gia ta coi đây là sỉ nhục, hôm nay phế bỏ thân phận thế tử của hắn, giáng xuống làm nô bộc.
Giọng nói của Diệp Dương Phủ vang vọng.
Phế bỏ thế tử, giáng xuống làm nô bộc?
Mọi người ở Viêm Thành đều có biểu cảm phức tạp, Diệp Dương Phủ không có con trai, hơn mười năm trước Diệp Hàn được Diệp gia nhặt về, sau khi bộc lộ thiên phú võ đạo, liền được đưa vào Viêm Dương Thư Viện, sau đó Diệp Dương Phủ nhận làm con nuôi, hưởng thân phận thế tử, được bồi dưỡng để trở thành gia chủ tương lai.
Ai ngờ chỉ trong một đêm mọi chuyện đã thay đổi, thế tử này lại bị phế bỏ? Nghĩ lại cũng đúng, dù sao Diệp Hàn cũng là người ngoài, bây giờ Diệp Chỉ Tuyền của Diệp gia quật khởi, tương lai thân phận cao quý, Diệp gia cần gì phải giao phó tương lai cho một người ngoài?
Huống chi nghe nói Diệp Hàn này đến khu mỏ Hàn Uyên nửa năm, gặp nạn, Khí Hải bị phá, đã trở thành phế nhân.
- Diệp lão cẩu, câm miệng cho ta!
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.