- Ngươi đang làm khó dễ ta?
Diệp Hàn nhìn chằm chằm người này.
- Ha ha ha, thứ tồn tại như kiến hôi, ngươi cũng xứng để ta làm khó dễ sao?
Nam tử bạch y như nghe được chuyện cười lớn.
Keng!
Một tiếng kiếm minh vang vọng, trong nháy mắt, chiến kiếm sau lưng hắn được rút ra.
Một kiếm chỉ thẳng vào Diệp Hàn, hàn quang bắn ra.
- Người hay chó gì cũng muốn gia nhập Vô Cực Kiếm Tông, các ngươi coi Vô Cực Kiếm Tông là cái gì?
- Diệp Hàn, ngươi đã chọc giận ta rồi đấy.
- Đinh Tu ta nói rõ, đời này ngươi mà bước lên được Thông Thiên Phong, ta sẽ đổi họ theo ngươi.
Giọng nói của Đinh Tu vô cùng vang dội, vô cùng kiêu ngạo, trong nháy mắt, thu hút vô số ánh mắt.
Rất nhiều bóng người lập tức vây quanh, bao gồm cả một số cao thủ của Vô Cực Kiếm Tông, cũng đều hứng thú đi tới.
Cảnh tượng này, ở dưới Thông Thiên Phong là lần đầu tiên xuất hiện.
Muốn gia nhập Vô Cực Kiếm Tông, nhất định phải có thái độ thành kính, cung kính, có đủ kiên nhẫn, không ai dám chất vấn người của Vô Cực Kiếm Tông như vậy.
- Dám cãi lại Đinh sư huynh, đúng là không biết sống chết.
Những đệ tử vừa rồi còn hâm mộ Diệp Hàn thông qua khảo hạch, giờ đều cười nhạo.
Bọn họ không thể thông qua khảo hạch, nhưng có thể nhìn thấy Diệp Hàn bị làm khó dễ, không thể gia nhập Vô Cực Kiếm Tông, cũng cảm thấy hả hê.
- Tiểu tử, ngươi thật to gan, không coi chúng ta ra gì.
Lại một cao thủ của Vô Cực Kiếm Tông cười lạnh:
- Kẻ ngông cuồng như ngươi cũng xứng tu luyện kiếm đạo sao?
- Kiếm đạo là mạnh nhất, chỉ có nội tâm thành kính, mới có thể có kiếm ý vô song, cuối cùng đạt tới cảnh giới Vô Địch Kiếm Tiên!
Lúc này, cách đó không xa một nam tử khoảng ba mươi tuổi lên tiếng, người này là cao thủ Thần Lực tam trọng, vừa rồi cũng khảo hạch thất bại.
Diệp Hàn nhìn sang, ánh mắt đầy vẻ thương hại:
- Nội tâm thành kính, cái lý lẽ vớ vẩn gì vậy?
- Ta thấy ngươi đã lớn tuổi như vậy, mà vẫn khổ sở chờ đợi khảo hạch thông qua? Không lo nghĩ cho bản thân, lại ở đây nói đỡ cho Vô Cực Kiếm Tông, thật nực cười.
Nam tử trung niên tức giận:
- Ngươi câm miệng!
Diệp Hàn không để ý tới người này nữa, mà xoay người lại, nhìn đám người Đinh Tu:
- Ta không tin, Vô Cực Kiếm Tông này là do mấy tên đệ tử Thần Lực cảnh các ngươi làm chủ.
Đinh Tu cười gằn:
- Vô Cực Kiếm Tông không phải do chúng ta làm chủ, nhưng ngươi có thể gia nhập Vô Cực Kiếm Tông hay không, vẫn phải xem sắc mặt của chúng ta.
- Nói nhảm với hắn làm gì, đánh gãy chân rồi ném ra ngoài.
Lại một cao thủ Vô Cực Kiếm Tông khác lên tiếng.
Một đám người ồn ào, quả thực bá đạo vô cùng.
Lạnh lùng nhìn đám người này, Diệp Hàn thất vọng tột độ.
Hắn không ngờ rằng, hôm nay tràn đầy tự tin tới gia nhập Vô Cực Kiếm Tông, lại gặp phải tình cảnh như vậy.
Không chỉ Đinh Tu, mà tất cả đám đệ tử Vô Cực Kiếm Tông này, đều bá đạo như vậy!
Bọn họ ngày thường quen ra oai, bên tai không thể nghe được lời nào trái ý.
Hắn không tin, Vô Cực Kiếm Tông lại do một đám đệ tử Thần Lực cảnh làm chủ.
- Đinh sư huynh, các ngươi đang làm gì ở đây vậy?
Ngay khi Diệp Hàn định lên tiếng lần nữa, thì từ xa có một bóng người đi tới.
- Diệp Chỉ Tuyền?
Ánh mắt Diệp Hàn lập tức trở nên sắc bén.
Diệp Chỉ Tuyền cũng nhìn thấy hắn, trong nháy mắt, hai người nhìn nhau, ánh mắt đều lạnh lẽo thấu xương.
- Thì ra là Chỉ Tuyền sư muội.
Đinh Tu nhìn sang, trên mặt lập tức nở nụ cười.
Hắn chỉ vào Diệp Hàn:
- Tên không biết sống chết này muốn vào Vô Cực Kiếm Tông, khảo hạch thất bại nhưng không cam lòng, đây không phải là muốn gây chuyện sao.
Gây chuyện?
Diệp Hàn cười lạnh.
Chẳng phải là đám người Vô Cực Kiếm Tông các ngươi muốn lấy Diệp Hàn ta ra để giết gà dọa khỉ, thị uy những người tham gia khảo hạch khác sao?
Diệp Chỉ Tuyền đi tới, đám người Vô Cực Kiếm Tông vội vàng nhường đường, dường như Diệp Chỉ Tuyền có địa vị rất cao trước mặt bọn họ.
- Diệp Hàn, thì ra là ngươi muốn gây sự.
Diệp Chỉ Tuyền cười như không cười nhìn Diệp Hàn:
- Ngươi muốn gia nhập Vô Cực Kiếm Tông?
Đinh Tu thấy vậy, vội vàng nói:
- Thì ra Chỉ Tuyền sư muội quen biết tiểu tử này, vậy!
Diệp Chỉ Tuyền phất tay ngăn lời Đinh Tu, sau đó thấp giọng nói gì đó bên tai Đinh Tu.
Trong chốc lát, vẻ mặt của Đinh Tu trở nên kỳ lạ, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
- Diệp Hàn đúng không?
- Nếu ngươi thật lòng muốn gia nhập Vô Cực Kiếm Tông, cũng không phải là không được.
Đinh Tu nhìn chằm chằm Diệp Hàn:
- Quỳ dưới Thông Thiên Phong mười ngày mười đêm, mười ngày sau, ta sẽ đích thân trao kiếm lệnh cho ngươi.
Diệp Hàn không nói gì, cứ như vậy nhìn Đinh Tu, như muốn nhìn thấu mọi bí mật của hắn.
Diệp Chỉ Tuyền cũng lên tiếng, giọng điệu chế giễu mang theo một chút trêu tức:
- Không sợ nói cho ngươi biết, Vô Cực Kiếm Tông là do Phong sư huynh sáng lập, ngươi muốn gia nhập thì phải quỳ xuống ở đây để bày tỏ thành ý.
- Nếu không, Luân Hồi Thư Viện tuy lớn, nhưng nếu Phong sư huynh có ý kiến, bất kỳ tông môn nào trong viện cũng không dám thu nhận ngươi.
- Quỳ xuống, cầu xin ta!
- Cầu xin ta, ngươi mới có cơ hội gia nhập Vô Cực Kiếm Tông.
Diệp Chỉ Tuyền nhìn Diệp Hàn với vẻ chế nhạo.
Diệp Hàn gia nhập Luân Hồi Thư Viện thì đã sao?
Không có Thần Thể gia trì, không được người như Phong sư huynh coi trọng, vẫn chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.
Cho dù sư phụ hắn là Mạc Khinh Nhu, ở trạng thái đỉnh phong lúc trước, cũng không thể sánh vai cùng Phong sư huynh, huống chi là đã bị phế bỏ từ lâu, càng không thể giúp đỡ Diệp Hàn.
- Tiện nhân!
Quyền kình của Diệp Hàn oanh động, khóa chặt đầu Diệp Chỉ Tuyền.
Phong sư huynh! Phong Vô Lượng?
Phong Vô Lượng kia dù có lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ có thể xuất hiện ngay lúc này để cứu ngươi hay sao?
Đường đường là Luân Hồi Thư Viện, chẳng lẽ một Luân Hồi Chi Tử như Phong Vô Lượng có thể một tay che trời?
Diệp Hàn cực kỳ khó chịu!
Nếu biết Vô Cực Kiếm Tông là do Phong Vô Lượng sáng lập, hắn căn bản sẽ không đến Thông Thiên Phong.
Diệp Chỉ Tuyền vội vàng lùi lại, cảnh tượng suýt bị Diệp Hàn một quyền đánh chết ở Yêu Ma Lĩnh vẫn còn hiện rõ trong mắt nàng.
- Dưới Thông Thiên Phong mà dám ra tay, ta phế ngươi!
Một bên, Đinh Tu run tay, chiến kiếm trong nháy mắt chém về phía Diệp Hàn.
- Kiếm giả vô địch?
- Ta xem ngươi có thể đỡ được mấy quyền của ta!
Diệp Hàn cũng đã sớm nhìn Đinh Tu không vừa mắt.
Hổ Báo Lôi Quyền!
Loại quyền pháp này được thi triển trong chớp mắt, Diệp Hàn hét lớn một tiếng, như mãnh hổ xuất sơn, đánh giết tất cả.
Ầm ầm ầm!
Liên tiếp ba quyền, kiếm khí của Đinh Tu tại chỗ bị đánh tan.
Khí huyết Diệp Hàn cuồn cuộn, nguyên lực cuồn cuộn, hai đạo Thần Lực trong cơ thể cuồng bạo.
Các loại lực lượng bùng nổ toàn bộ, như núi lửa phun trào, hung mãnh vô song.
Đùng!
Chân không trước mặt như bị đánh nổ tung.
Hai bóng người trong nháy mắt va chạm mấy lần, một khắc nào đó, chiến kiếm trong tay Đinh Tu bị một quyền đánh bay, khí huyết toàn thân hắn ta rối loạn, liên tiếp lùi lại mười mấy bước.
Phụt!
Máu tươi bắn ra.
Sắc mặt Đinh Tu tái nhợt, không thể tin nổi, xấu hổ và tức giận đến cực điểm.
- Đây chính là cái gọi là kiếm đạo sao?
- Đây chính là vốn liếng để ngươi kiêu ngạo sao?
- Chỉ bằng ngươi, cũng muốn phế ta? Thật nực cười.
Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Hàn lướt qua, chiến ý và sát ý đồng thời ngưng tụ.
- Ngươi xong rồi Diệp Hàn!
- Chưa từng có ai dám gây sự trước sơn môn Vô Cực Kiếm Tông!
- Phong sư huynh trở về, sẽ không tha cho ngươi.
Đinh Tu vừa thẹn vừa giận, lại phun ra một ngụm máu tươi, được một đám cao thủ Vô Cực Kiếm Tông dìu đỡ, trông vô cùng thê thảm.
Hắn ta không thể chấp nhận!
Không đến ba mươi hơi thở, hắn ta đã suýt bị Diệp Hàn đánh chết.