Võ Nghịch Cửu Thiên Giới



- Truyền nhân?

Diệp Hàn nhìn Lý Phù Đồ với vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.


Sao hắn lại có dự cảm chẳng lành thế này?

Vừa gia nhập Nhân Gian Đạo, đã trở thành cái gọi là truyền nhân?

Nhân Gian Đạo không phải là một trong Lục Đạo của Luân Hồi Thư Viện sao, lẽ ra phải có vô số thiên tài, sao có thể để cho hắn vừa gia nhập đã trở thành truyền nhân?

Diệp Hàn im lặng, nhìn Lý Phù Đồ đưa cuốn sách cũ nát tới.


- Đây là gì?

Diệp Hàn nhận lấy cuốn sách.


Trên bìa cuốn sách cũ nát, khắc năm chữ lớn: Hoàng Cực Kinh Thế Lục.


- Thiên địa võ đạo, lấy người làm gốc!

- Chư thiên vạn đạo, Nhân Đạo độc tôn!

- Nhân Gian Đạo, đại đạo đứng đầu Lục Đạo, tu đến cực điểm, quyền phá sơn hà, ý phá cửu thiên.


Lý Phù Đồ nhìn Diệp Hàn với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chậm rãi mở miệng:

- Hoàng Cực Kinh Thế Lục, là truyền thừa mạnh nhất của Nhân Gian Đạo chúng ta, bao gồm công pháp, võ kỹ, bí thuật, tất cả mọi thứ.


- Nhân Đạo Độc Tôn?

Diệp Hàn nhìn Lý Phù Đồ:

- Thế nhân đều nói, kiếm đạo là đạo công phạt đứng đầu, tu đến cực điểm, Kiếm Tiên vô địch thiên hạ!

Trong mắt Lý Phù Đồ hiện lên một tia khinh thường không hề che giấu:


- Nhân Gian Đạo, hoàng đạo chí tôn, tu luyện đến cực hạn, một quyền có thể diệt Kiếm Tiên!

Diệp Hàn:

-!

Hắn đang nghĩ, nếu là mình thì có lẽ còn có thể khoác lác hơn cả Lý Phù Đồ.


- Được rồi, ngươi hãy trở về tu luyện đi, ta chờ mong ngươi phát dương quang đại Nhân Gian Đạo.

Ta đi tìm vài thứ, tháng sau sẽ đến tìm ngươi.


Lý Phù Đồ nói xong, liền vội vàng rời đi, trước khi đi còn để lại cho Diệp Hàn một ánh mắt khích lệ.


- Phát dương quang đại?

Diệp Hàn lại im lặng, không hiểu Lý Phù Đồ đang nói gì nữa.


Bản thân hắn vừa mới gia nhập Nhân Gian Đạo, còn chưa hiểu rõ bất cứ điều gì, vậy mà Lý Phù Đồ đã nói hắn là truyền nhân, còn bảo hắn phát dương quang đại?

Nếu không phải đối phương đã đưa cho hắn quyển Hoàng Cực Kinh Thế Lục này, Diệp Hàn thật sự sẽ cho rằng gã này là kẻ lừa đảo.


Lý Phù Đồ rời đi, Diệp Hàn cũng không muốn ở lại đây nữa, bèn trở về Long Ẩn Phong.


Trên Long Ẩn Phong, Diệp Hàn tùy ý hái một ít quả dại ven đường tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, sau khi ăn vào, một cảm giác tràn đầy năng lượng dâng lên trong cơ thể hắn.


Bên trong những quả này thậm chí còn ẩn chứa nguyên khí nồng đậm, có thể khiến tinh thần sảng khoái, tu luyện sẽ đạt được hiệu quả tăng lên gấp bội.


Điều này thật quá thuận tiện, trên Long Ẩn Phong cây cối xanh tươi, các loại quả dại đặc biệt và thảo dược quý hiếm mọc rất nhiều, hắn hoàn toàn không cần lo lắng đến vấn đề ăn uống, có thể yên tâm tu luyện lâu dài.


Lúc này, hắn mới cảm nhận được việc sở hữu một ngọn núi của riêng mình là một điều tuyệt vời đến nhường nào, mọi thứ đều do mình làm chủ.



Sau khi lấp đầy bụng, Diệp Hàn mới bước vào Long Ẩn Điện, lấy Hoàng Cực Kinh Thế Lục ra.


- Hoàng Cực Kinh Thế Lục, công pháp Thiên cấp!

Vừa lật trang đầu tiên, nhìn thấy bốn chữ công pháp Thiên cấp, Diệp Hàn lập tức giật mình, hai mắt sáng rực.


Thật sự là công pháp Thiên cấp!

Cấp bậc công pháp cũng giống như võ kỹ, đan dược, vũ khí, đều được chia thành Nhân cấp, Huyền cấp, Địa cấp, Thiên cấp, và cả Thần cấp vô cùng mạnh mẽ.


Ở Viêm Thành trước kia, ngay cả công pháp mạnh nhất mà ba đại gia tộc sở hữu cũng chỉ là Nhân cấp trung phẩm, còn võ giả bình thường đều tu luyện công pháp Nhân cấp hạ phẩm phổ biến khắp nơi.


Đến Luân Hồi Thư Viện, Diệp Hàn mơ ước rằng mình có thể tiếp xúc với công pháp, võ kỹ, đan dược, vũ khí liên quan đến Huyền cấp, hoặc thậm chí là Địa cấp.


Cho dù chỉ là Địa cấp hạ phẩm kém nhất, Diệp Hàn cũng đã rất hài lòng rồi.


Còn Địa cấp trung phẩm, thượng phẩm, hắn không dám nghĩ tới, e rằng đó là thứ mà chỉ có đệ tử nội môn hoặc thậm chí là chân truyền mới có tư cách tiếp xúc.


Không ngờ hôm nay Lý Phù Đồ lại ném cho hắn một bộ công pháp Thiên cấp như vậy?

Hoàng Cực Kinh Thế Lục này, thậm chí không chỉ là một bộ công pháp, mà như lời Lý Phù Đồ đã nói, bên trong còn bao gồm nhiều loại võ kỹ và bí thuật.


Đây là có ý gì?

Đây chẳng phải là đã giải quyết hoàn toàn nỗi lo về sau của hắn sao?

Hắn không cần phải giống như những đệ tử khác, vì tích góp đủ Nguyên Khí Đan để đổi lấy võ kỹ mà phải đến Vạn Dược Đại Điện, Luyện Khí Đại Điện, Tụ Bảo Đại Điện… để nhận nhiệm vụ.


Phải biết rằng, muốn có được vũ khí, công pháp, võ kỹ trong Thư Viện thì đều cần phải dùng một lượng lớn Nguyên Khí Đan để đổi lấy.


Mọi tài nguyên đều gắn liền với Nguyên Khí Đan.



Hơn nữa giá cả lại rất đắt đỏ, muốn tích góp đủ Nguyên Khí Đan là một việc rất khó khăn.


Một loại công pháp: Hoàng Cực Kinh Thế Công!

Ba loại võ kỹ: Hoàng Cực Quỷ Thần Bộ, Bàn Long Chỉ, Hư Không Nhân Hoàng Trảm!

Một loại bí thuật: Thần Lực Bách Bạo!

Diệp Hàn xem xong Hoàng Cực Kinh Thế Lục, hít sâu một hơi.


Không chỉ là công pháp Thiên cấp, ba loại võ kỹ trong này, Hoàng Cực Quỷ Thần Bộ và Bàn Long Chỉ đều là võ kỹ Địa cấp thượng phẩm hàng đầu, còn Hư Không Nhân Hoàng Trảm thì càng khó tin hơn, đạt đến Thiên cấp thượng phẩm.


Thiên cấp thượng phẩm!

Nếu không có Thần cấp, thì ai có thể sánh bằng?

Trong ấn tượng của Diệp Hàn, công pháp, võ kỹ, bí thuật Thần cấp đích thực chỉ tồn tại trong truyền thuyết.


Nghe nói toàn bộ Thái Hư Cổ Vực cũng rất khó tìm thấy, vậy chẳng phải là trong Luân Hồi Thư Viện cũng không có sao?

Diệp Hàn đột nhiên cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ.


Hôm nay là ngày gì?

Bánh từ trên trời rơi xuống, cứ thế rơi trúng đầu hắn, đút vào tận miệng hắn?

Thật sự có chuyện tốt như vậy sao?

Trong Hoàng Cực Kinh Thế Lục này, loại bí thuật kèm theo là Thần Lực Bách Bạo cũng không hề tầm thường.


Nghe nói sau khi luyện thành, có thể khiến thần lực bộc phát trong thời gian ngắn khi chiến đấu, mỗi lần bộc phát, chiến lực sẽ được tăng lên một bậc.


Nếu có thể đạt đến cảnh giới bách bạo, vậy thì hắn sẽ trở thành kẻ vô địch trong lĩnh vực Thần Lực cảnh, bất kỳ cao thủ Thần Lực cảnh nào cũng không thể là đối thủ của hắn.


Vậy tiếp theo nên làm gì?

Tu luyện!

Công pháp và võ kỹ tốt như vậy bày ra trước mắt, nếu không tranh thủ thời gian tu luyện thì đúng là kẻ ngu ngốc.



Một lát sau, Diệp Hàn bắt đầu vận chuyển Hoàng Cực Kinh Thế Công.


Ầm ầm ầm!!!

Đột nhiên, sắc mặt Diệp Hàn thay đổi.


Hắn cảm thấy nguyên lực trong cơ thể bắt đầu cuộn trào, sôi sục.


Không chỉ vậy, hai đạo thần lực của hắn càng trở nên bá đạo hơn, bắt đầu va chạm trong tứ chi bách hài, trong vô số kinh mạch.


Một cơn đau như xé rách thân thể ập đến, toàn thân hắn như muốn nổ tung.


- Trấn áp cho ta!

Trong nháy mắt, Diệp Hàn đồng thời vận chuyển Cửu Thiên Ngự Long Quyết, muốn trấn áp mọi thứ trong cơ thể.


Vừa vận chuyển Cửu Thiên Ngự Long Quyết, Diệp Hàn lập tức cảm thấy cơn đau trong cơ thể biến mất.


Nguyên lực do Ngự Long Quyết dẫn động đã hoàn toàn áp chế nguyên lực do Hoàng Cực Kinh Thế Công dẫn động, khí tức của hai loại công pháp va chạm trong cơ thể, nhưng chỉ trong nháy mắt, Hoàng Cực Kinh Thế Công đã mất tác dụng.


- Ơ kìa!

Diệp Hàn ngẩn người, không nói nên lời.


Hoàng Cực Kinh Thế Công, công pháp Thiên cấp, vậy mà hắn không thể tu luyện?

Không, không phải là không thể tu luyện, mà là sau khi hắn tu luyện Cửu Thiên Ngự Long Quyết, Hoàng Cực Kinh Thế Công hoàn toàn không thể vận chuyển, bị áp chế triệt để.


- Công pháp Thiên cấp, vậy mà cũng không thể so sánh với Cửu Thiên Ngự Long Quyết của ta, hoàn toàn không cùng đẳng cấp sao?

- Chẳng lẽ, công pháp ta có được từ Cửu Giới Trấn Long Tháp là Thần cấp chân chính?

Ánh mắt Diệp Hàn lóe lên, vô số suy nghĩ hiện ra trong đầu hắn.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận