- Mau cút đi, còn ở lại đây làm gì?
- Mặt dày mày dạn không muốn đi? Ngọn núi của Nhân Gian Đạo, một đệ tử ngoại môn như ngươi cũng muốn tu luyện trong đó, thật không biết xấu hổ!
Các loại lời gièm pha không ngừng truyền tới, một số người càng nói càng kích động.
Một vài đệ tử tạp dịch thì thôi, ngược lại cũng có một vài đệ tử ngoại môn, đều mặt đỏ tía tai, nói ra những lời khó nghe.
Đều là đệ tử ngoại môn, chúng ta đều chen chúc tu luyện.
Diệp Hàn ngươi dựa vào cái gì mà có một ngọn núi tu luyện?
Chỉ có Diệp Hàn ngươi đặc biệt sao?
- Ngươi tên là gì?
Diệp Hàn nhìn nam tử trước mắt.
- Tiêu Trần!
Giọng nam tử vang dội.
- Tiêu Trần đúng không? Long Ẩn Phong này là của ngươi?
Diệp Hàn tiếp tục nhìn gã.
- Không phải!
Tiêu Trần đáp lại dứt khoát, trong mắt hắn xuất hiện một tia kiêu ngạo:
- Nhưng không lâu sau, ta sẽ có thể tu luyện ở đó.
- Không phải của ngươi, ngươi còn không cút?
Diệp Hàn trực tiếp mở miệng, cắt ngang lời Tiêu Trần.
- Ngươi nói cái gì?
Đồng tử Tiêu Trần mở to, xương cốt nắm tay kẽo kẹt rung động, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vung tới.
- Đến địa bàn của Diệp Hàn ta còn kiêu ngạo như vậy, không cút, chờ ta ném ngươi ra ngoài?
Diệp Hàn liếc nhìn Tiêu Trần.
Cái thứ gì vậy?
Hùng hổ chạy tới hỏi tội?
Kết quả cái gì cũng không phải, vậy ngươi vênh váo cái gì?
Diệp Hàn vốn nghĩ Lý Phù Đồ kia là một tên lừa đảo, đào cho mình một cái hố to, phân cho mình ngọn núi có chủ.
Ai ngờ lại tới một kẻ tự cho mình là đúng như vậy.
Ầm!!!
Tiêu Trần nhịn không được, một quyền đánh thẳng vào mặt Diệp Hàn.
Một tên mới vào, dám nói chuyện với hắn như vậy, muốn chết sao?
Diệp Hàn giang hai tay ra, đỡ được một quyền của gã, chỉ cảm thấy một cỗ lực lớn đánh tới, thân thể lập tức bị bức lui ba bước.
- Tiểu tử, cho mặt mũi mà không cần, vậy thì đừng trách ta.
Nụ cười của Tiêu Trần cực kỳ lạnh lẽo, lại một quyền đánh tới, một kích này, trực tiếp kèm theo khí tức của Lục Đạo Thần Lực.
Thần Lực lục trọng!
Gã này cực kỳ mạnh mẽ, nhất là khí huyết thân thể cuồng bạo, trong lúc mơ hồ dường như còn có lực lượng bí ẩn gia trì, khiến cho một quyền của gã càng thêm bá đạo.
Trong số đệ tử ngoại môn, đây tuyệt đối là nhân vật tàn nhẫn.
- Ngươi là cái thá gì, dám tới đây hỏi tội ta?
Tính tình Diệp Hàn dù tốt đến đâu lúc này cũng không nhịn được nữa, nguyên lực trong cơ thể hắn vận chuyển, hai đạo thần lực trong cơ thể kích động, đột nhiên đánh ra Hổ Báo Lôi Quyền.
Hai người cũng lười nói nhảm, trực tiếp bắt đầu oanh kích chính diện.
Không có võ kỹ khác, toàn bộ đều là quyền pháp đánh ra, không ngừng va chạm.
Mặt đất rung chuyển, thân thể Tiêu Trần vốn dĩ vô cùng cường tráng, lại thêm ưu thế cảnh giới tuyệt đối, quả thực giống như một con trâu mộng hình người, khiến người ta không dám chạm vào.
Nhưng Diệp Hàn không chút sợ hãi, vừa đánh vừa lui, khí tức của hắn dường như điều chỉnh lại, thích ứng lại.
Một khắc nào đó, Diệp Hàn hét lớn.
Khí huyết của hắn sôi trào!
Thần lực nhất bạo!
Thần lực nhị bạo!
Thần lực tam bạo!
!
Thần lực hai mươi tám bạo!
gân cốt Diệp Hàn cùng kêu lên, bên trong thân thể giống như tiếng trống chấn động.
Đó là biểu hiện của thần lực trong nháy mắt tăng phúc đến cực hạn.
Trong nháy mắt, Diệp Hàn đánh ra Hổ Báo Lôi Quyền quyền thứ ba: Phong Lôi cuồn cuộn.
Ầm!
Một quyền, Tiêu Trần kêu thảm một tiếng, lập tức lùi lại.
Cả người hắn bắt đầu run rẩy, nhất là hai tay, gần như bị một quyền của Diệp Hàn đánh nát, gãy mất một khúc xương cánh tay.
- Tên không biết sống chết, ngươi cũng muốn nhập chủ Long Ẩn Phong, ngươi xứng sao?
Diệp Hàn cười lạnh xông ra, cho dù cách biệt bốn đạo thần lực, hắn cũng không có chút kiêng kỵ nào.
Không ra tay thì thôi, đã ra tay phải thấy máu!
Hôm nay Tiêu Trần không ngã xuống, ngày mai sẽ còn có Tiêu Trần thứ hai, Tiêu Trần thứ ba!.
Vậy ai có thể chịu đựng nổi?
- Man Ngưu Huyết!
Tiêu Trần phẫn nộ quát, hắn nuốt một viên đan dược.
Viên đan dược kia không biết có tác dụng gì, nhưng trong nháy mắt khí huyết trong cơ thể hắn liền bùng nổ.
Nhìn thoáng qua, cả người nổi gân xanh, giống như tiến vào trạng thái điên cuồng, mất lý trí.
Vết thương ở cánh tay vừa rồi dường như đã bị gã bỏ qua, Tiêu Trần đánh ra một kích, sáu đạo thần lực gia trì trong một quyền, mang theo một đạo cương phong mãnh liệt đánh về phía đầu Diệp Hàn.
- Man Ngưu Huyết, thân thể của Tiêu Trần này thật đáng sợ, tuy không có thể chất đặc thù, nhưng dựa vào Man Ngưu Huyết không ngừng rèn luyện thân thể, tương lai chưa chắc không thể tu luyện một vài thể chất đặc thù hậu thiên đỉnh cấp.
Rất nhiều đệ tử đều đang hâm mộ.
Thiên phú của võ giả thể hiện ở các phương diện, ngoại trừ những thể chất đặc thù kia ra, còn có các loại thiên phú khác.
Có người tuy không có Thần thể, Hoàng thể, Chiến thể! nhưng huyết mạch của bọn họ có thể vô cùng cường đại, Tiêu Trần này có một loại huyết mạch cổ xưa mà cường đại: Hoàng Kim Man Ngưu Huyết.
Loại huyết mạch này, có thể khiến người ta có sức mạnh vô cùng!
Nếu nói về lực lượng thân thể thuần túy, một số đệ tử nội môn cũng không phải đối thủ của Tiêu Trần.
Tiêu Trần bây giờ chỉ là Thần Lực cảnh, đợi tương lai siêu việt Thần Lực cảnh, chạm đến cảnh giới cao hơn, ưu thế của loại huyết mạch này sẽ hoàn toàn hiển lộ!
- Vạn Cổ Bất Bại Long Thể!
Diệp Hàn vừa cảm nhận được trạng thái của gã, liền dứt khoát dẫn động khối thần cốt trong cơ thể.
Nói chính xác, phải gọi là! Long cốt.
Trong nháy mắt Long cốt được dẫn động, lực lượng bí ẩn cuồn cuộn trực tiếp gia trì tứ chi bách hài của Diệp Hàn, long khí bao phủ toàn thân.
Một quyền đánh ra, quyền mang va chạm!
Lực lượng vô cùng hung mãnh trực tiếp đánh vào cánh tay Diệp Hàn.
Nhưng cùng lúc đó, lực lượng khí huyết của hắn phối hợp với nguyên lực, thần lực hai mươi tám bạo, đánh vào trong cơ thể Tiêu Trần.
Rắc!
Một tiếng vang giòn truyền ra.
Mọi người chỉ thấy Diệp Hàn lui lại vài bước, còn Tiêu Trần kia, thì sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng rơi xuống, ôm cánh tay lăn lộn trên mặt đất kêu thảm thiết.
Cánh tay phải của gã bị Diệp Hàn đánh nát, nát bấy.
Muốn khôi phục khó như lên trời, cần cao thủ đỉnh cấp phối hợp với đại dược, trả giá đắt mới được.
- Thần lực bách bạo, sao ngươi có thể sử dụng thần lực bách bạo?
Tiêu Trần đau đớn tột cùng phẫn nộ gào thét, hắn chỉ quan tâm chuyện này.
Sau một kích này, Tiêu Trần rốt cục cảm nhận được trạng thái của Diệp Hàn không giống bình thường.
Đó là trạng thái sau khi thần lực bách bạo được gia trì.
Thần lực bách bạo, những tạp dịch và đệ tử ngoại môn ở đây đều rất xa lạ, nhưng Tiêu Trần hắn biết rõ.
Thậm chí hắn vô cùng quen thuộc, đó là bí thuật mà hắn tha thiết ước mơ.
Nếu như có thể đạt được thần lực bách bạo, phối hợp với Hoàng Kim Man Ngưu Huyết trong cơ thể hắn, quả thực là như hổ thêm cánh, đến lúc đó Tiêu Trần thậm chí có lòng tin đánh nhau với đối thủ Thần Lực tầng bảy, thậm chí Thần Lực tầng tám.
Nhưng tại sao Diệp Hàn lại có thể sử dụng thần lực bách bạo?
- Ta, Diệp Hàn!
- Truyền nhân duy nhất của Nhân Gian Đạo đương thời!
Diệp Hàn đứng trên cao nhìn xuống, nhìn Tiêu Trần đang lăn lộn trên mặt đất, giọng nói của hắn vô cùng vang dội, vô cùng kiên định.
- Là truyền nhân của Nhân Gian Đạo, ngươi nói tại sao ta có thể sử dụng thần lực bách bạo?
Giọng nói của Diệp Hàn vừa dứt, bốn phương tám hướng, mọi âm thanh đều biến mất, vô số ánh mắt đổ dồn vào hắn.
- Không, không thể nào!
- Nhân Gian Đạo không có người gia nhập, ta, Tiêu Trần, mới là truyền nhân tương lai của Nhân Gian Đạo.
Tiêu Trần cố nén cơn đau xương cốt vỡ vụn, lại gào thét.
Hắn không thể chấp nhận!
Không phải không thể chấp nhận thua Diệp Hàn, mà là!
Diệp Hàn là truyền nhân của Nhân Gian Đạo?
Chuyện này không thể nào!
- Không cút, muốn ta tự tay đuổi ngươi đi sao?
Diệp Hàn cười lạnh nói:
- Một kẻ ngoại lai, ngươi cũng muốn nhúng chàm Long Ẩn Phong, nhúng chàm ngọn núi của Nhân Gian Đạo chúng ta?