Xung quanh, mọi người cúi đầu.
Rất nhiều đệ tử ngoại môn vốn đang kích động, hoàn toàn im miệng.
Truyền nhân của Nhân Gian Đạo, Diệp Hàn!
Việc này thật không thể tưởng tượng nổi, đường đường là Nhân Gian Đạo, một trong Lục Đạo truyền thừa của Thư Viện, lại thu một đệ tử ngoại môn như Diệp Hàn vào?
Thậm chí còn lập hắn làm truyền nhân?
Nghĩ đến rất nhiều đệ tử nội môn cao cao tại thượng, thiên tư hơn người, thậm chí một số đệ tử chân truyền, đều muốn gia nhập Nhân Gian Đạo.
Nhưng không một ai có thể được Nhân Gian Đạo công nhận, căn bản không tìm được bất kỳ cơ hội nào.
Tiêu Trần, tuy là đệ tử ngoại môn, nhưng luôn được công nhận là người có khả năng gia nhập Nhân Gian Đạo nhất.
Hơn nữa cho tới nay, Tiêu Trần cũng gần như đều tự xưng là truyền nhân của Nhân Gian Đạo.
Ngay cả một số đệ tử nội môn, đều phải nể mặt Tiêu Trần vài phần.
Ai ngờ đâu, hôm nay Diệp Hàn lại có lời nói kinh thế hãi tục, trực tiếp vung tay tát mạnh vào mặt Tiêu Trần, hắn, Diệp Hàn, mới thật sự là truyền nhân của Nhân Gian Đạo.
Còn Tiêu Trần ngươi chẳng qua chỉ là một tên giả mạo.
Nực cười hơn nữa là, ngươi giả mạo truyền nhân Nhân Gian Đạo, lấy thân phận đó tự xưng thì thôi, lại còn dám chạy tới trước mặt Diệp Hàn gào thét, rồi bị đánh cho nằm rạp trên mặt đất?
Thật quá châm biếm!
- Ngươi bất quá chỉ là Thần Lực nhị trọng!
- Chiếm cứ Long Ẩn Phong, sẽ có người không bỏ qua cho ngươi đâu, Diệp Hàn.
Tiêu Trần run rẩy đứng dậy, nhìn chằm chằm Diệp Hàn, sự không cam lòng và phẫn nộ không ngừng dâng lên.
- Thật sao?
Diệp Hàn nhìn chằm chằm Tiêu Trần.
Trong khoảnh khắc này, ý chí của hắn bộc phát, tinh khí thần toàn thân lại lần nữa tăng vọt.
- Đứng lại!
Nhìn Tiêu Trần sắp rời đi, Diệp Hàn đột nhiên lên tiếng.
- Sao, ngươi vẫn chưa vừa lòng?
Sắc mặt Tiêu Trần khó coi tới cực điểm.
- Sẽ có người không bỏ qua cho ta?
- Xem ra, sau lưng ngươi có kẻ chủ mưu, nói, là ai?
Diệp Hàn bước ra một bước, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt Tiêu Trần.
- Ngươi nói gì? Ta nghe không hiểu!
Tiêu Trần nghiến răng.
- Ta cho ngươi mười hơi thở, không nói, ta phế ngươi!
Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Tiêu Trần cười lạnh, từng bước đi về phía xa, căn bản không để ý tới Diệp Hàn.
Phế hắn?
Ai dám, trừ khi thân phận của Diệp Hàn cao hơn hắn, là đệ tử nội môn, Thư Viện mới có thể xí xóa mọi chuyện.
Ầm ầm!
Một quyền đánh ra, trong nháy mắt, Diệp Hàn ra tay.
Thân hình lao vút tới, mấy bước đã đến bên cạnh Tiêu Trần, bàn tay khẽ động, đánh mạnh vào vai Tiêu Trần.
- Ngươi dám?
Tiêu Trần gầm lên.
- Có gì không dám? Quỳ xuống cho ta!
Khí huyết và nguyên lực trong cơ thể Diệp Hàn đồng thời bùng phát.
Lúc này, Tiêu Trần bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, bụi bay mù mịt.
Huyết mạch Hoàng Kim Man Ngưu trong cơ thể hắn không ngừng bùng nổ, sức mạnh bí ẩn gia trì toàn thân, muốn chống đỡ thân thể.
Nhưng một cánh tay của Diệp Hàn, giống như một ngọn núi hùng vĩ, không hề nhúc nhích.
Huyết mạch Hoàng Kim Man Ngưu?
Chẳng là cái thá gì!
Trước mặt Vạn Cổ Bất Bại Long Thể, chẳng khác nào cặn bã.
Tuy Diệp Hàn vẫn chưa thức tỉnh Long Huyết, nhưng chỉ cần dựa vào một khối long cốt duy nhất trong cơ thể, Long Đạo chi lực tỏa ra, cũng đủ để nghiền ép vô số loại huyết mạch, thể chất đỉnh cấp khác.
- Là ai đứng sau ngươi, sai khiến ngươi đến gây phiền toái cho ta?
Diệp Hàn nhìn Tiêu Trần đang không ngừng giãy giụa, vẻ mặt thống khổ:
- Nói ra, ngươi có thể rời đi, nếu không, ngươi cứ thử xem ta có dám phế ngươi hay không.
Vẻ mặt Tiêu Trần biến ảo, vẫn không ngừng phản kháng, hoàn toàn không để ý tới Diệp Hàn.
- Được, sĩ khả sát bất khả nhục, ta cũng không muốn làm nhục ngươi.
- Ta có thể phế Lục Vân Tiêu, cũng có thể phế ngươi, ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái, coi như là giết gà dọa khỉ, nếu không ai ai cũng đến gây chuyện với ta, coi Long Ẩn Phong này là cái gì?
Diệp Hàn nói xong, đột nhiên giơ tay lên.
Oanh!!!
Một chưởng đánh xuống.
- Chờ đã!
Giọng nói của Tiêu Trần run rẩy.
Một tấc, bàn tay Diệp Hàn chỉ cách Tiêu Trần một tấc, trong một phần ngàn khoảnh khắc này dừng lại.
- Âm Dương Bảng đệ nhất, Doãn Thiên Tú!
Tiêu Trần dứt khoát nói, cố ý nhấn mạnh năm chữ Âm Dương Bảng đệ nhất.
- Doãn Thiên Tú, lại là nàng ta?
Diệp Hàn nhìn về phía xa, lửa giận trong mắt không hề che giấu.
Doãn Thiên Tú!
Ta đến Luân Hồi Thư Viện chưa được bao lâu, căn bản chưa từng gặp nàng.
Doãn Thiên Tú này hết lần này tới lần khác phái người đến gây phiền phức cho ta.
Nếu không phải ta có được Cửu Giới Trấn Long Tháp, có nhiều át chủ bài, có thể chiến đấu với đối thủ mạnh hơn ta vài trọng thần lực, thì bây giờ e rằng đã phải chịu đủ mọi nhục nhã, thống khổ.
- Ngươi đi đi!
Nghĩ đến Doãn Thiên Tú, Diệp Hàn cảm thấy mất hứng, phất tay.
Tất cả cảm xúc của Tiêu Trần đều biến mất, chìm vào im lặng, đứng dậy tập tễnh rời đi.
Các đệ tử khác, thấy Tiêu Trần rời đi, cũng vội vàng tản ra, không dám nán lại nơi này, sợ nói sai một câu, bị Diệp Hàn tát cho gần chết.
Bọn họ đã hiểu rõ, nếu không có thực lực Thần Lực cảnh thất trọng hoặc mạnh hơn, thì tuyệt đối đừng chọc vào Diệp Hàn.
Sau khi mọi người rời đi, Diệp Hàn không trở về Long Ẩn Phong, mà đi về phía sâu trong Thư Viện.
Những ngày này, đã xảy ra quá nhiều chuyện, hắn muốn đi gặp sư phụ Mạc Khinh Nhu, bàn bạc cách giải quyết.
Diệp Chỉ Tuyền và La Thiên Chinh bên kia còn đỡ, tạm thời không có động tĩnh gì.
Nhưng nữ nhân Doãn Thiên Tú này, quả thực như con đỉa đói, cực kỳ khó đối phó, nhất định phải tìm cách giải quyết, cứ tiếp tục như vậy, sau này cũng không thể tu luyện cho tốt được.
Một canh giờ sau, Diệp Hàn đến trước một ngọn núi thanh tú cao vút.
Trúc Vận Phong!
Sư phụ đã nói, khi nào muốn tìm nàng thì có thể đến Trúc Vận Phong.
Thái Hư Bí Lục có giới thiệu, Trúc Vận Phong này không hề đơn giản, là nơi tu luyện của một vị trưởng lão Thư Viện, vị trưởng lão đó tên là Cốc Vận Trúc.
Chắc hẳn là vị mỹ phụ trung niên đã đưa sư phụ đi hôm đó.
Diệp Hàn đi tới trước minh văn Truyền Tống Trận của Trúc Vận Phong, rót nguyên lực vào, rồi lặng lẽ chờ đợi.
Đây là một cách đặc biệt để kích hoạt truyền tống trận, người trên đỉnh núi tự nhiên sẽ cảm ứng được.
Chờ khoảng nửa chén trà nhỏ, Diệp Hàn cảm nhận được không gian dao động do truyền tống trận kích hoạt, trong chốc lát, liền thấy sư phụ ngồi trên xe lăn, được vị mỹ phụ trung niên kia đẩy cùng nhau truyền tống xuống.
- Sư phụ!
Ánh mắt Diệp Hàn sáng ngời, nở nụ cười rạng rỡ.
Chỉ khi ở trước mặt Mạc Khinh Nhu, hắn mới có thể thoải mái, tự nhiên như vậy, không có bất kỳ áp lực nào, không có bất kỳ mưu mô nào.
- Bái kiến tiền bối!
Diệp Hàn lại nhìn về phía mỹ phụ trung niên.
- Thần Lực nhị trọng?
Mạc Khinh Nhu còn chưa lên tiếng, mỹ phụ trung niên đẩy nàng xuất hiện liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ngày đó nàng đưa Mạc Khinh Nhu đi, tuy không để ý tới Diệp Hàn, nhưng hiển nhiên cũng đã chú ý, biết rõ thực lực của Diệp Hàn.
Qua chưa bao lâu, Diệp Hàn từ Tụ Nguyên cửu trọng đột phá tới Thần Lực nhị trọng, không nói đến thiên phú, thì trong Thư Viện cũng cực kỳ hiếm thấy.
- Diệp Hàn, ngươi đã đạt tới Thần Lực nhị trọng rồi?
Trong đôi mắt dịu dàng và thông minh của Mạc Khinh Nhu, hiện lên vài phần kinh ngạc, và cả vui mừng.
- Vâng, hai ngày trước, đệ tử đã gặp được một cơ duyên, luyện hóa một viên thú hạch của Yêu Vương cấp chín.
Diệp Hàn đáp.
- Lên trên nói chuyện đi.
Mỹ phụ trung niên vốn nghiêm nghị, vẫn luôn quan sát Diệp Hàn, đến lúc này thần sắc và giọng điệu mới hòa hoãn hơn một chút.
!
Cùng lúc đó, trước một ngọn núi khác cao chọc trời, hùng vĩ vô cùng trong Thư Viện, rất nhiều đệ tử tụ tập, chỉ trỏ bàn tán xôn xao.
Trước ngọn núi này, có hai bóng người đang quỳ.
Một người là Lục Vân Tiêu đã bị phế hôm đó!
Người kia, chính là Tiêu Trần vừa bại dưới tay Diệp Hàn cách đây không lâu!
Hai người này đều vẻ mặt không cam lòng, bất lực, đồng thời khi nhìn về phía đỉnh núi còn có sự sợ hãi sâu sắc.
Dù bị ngàn người chỉ trỏ, bị vô số đệ tử chế nhạo, hai người cũng không dám đứng dậy.
- Hai tên phế vật!
Không biết từ lúc nào, phía trước truyền đến giọng nói của một nữ tử.
Thân thể Lục Vân Tiêu và Tiêu Trần đột nhiên run lên, dường như cực kỳ kiêng kỵ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.