Vợ Ngoan Muốn Bắt Đầu Nuôi Từ Nhỏ

Ở lại nhà một đêm, hôm sau hai người xuất phát đi lên trấn. Trước khi đi, Tống gia gia, Tống nãi nãi căn dặn Tống Vũ Huy, nhất định phải học tập thật giỏi, nhất định phải ngoan ngoãn nghe theo lời ca ca.

Ở thị trấn đổi xe đến thành phố D để Tống Vũ Huy thu dọn lại hành lý rồi đến xưởng trưởng xin nghỉ việc, lại từ thành phố D bắt xe đến thành phố G. Lúc đến thành phố G thì trời đã về chiều, Lâm Hạo Hi không muốn để cho cha mẹ biết chuyện hắn nuôi Tống Vũ Huy đi học, vì thế không mang cậu về nhà.

Vào một khách sạn trong thành phố G nghỉ ngơi, mua một cái sạc điện thoại để nạp pin cho cái di động từ tối hôm trước không nạp pin vào. Sạc pin rồi khởi động máy , phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ với tin nhắn đến, trong đó có Trần Hải Linh, và cả Lý Nghị.

Lâm Hạo Hi lúc này mới nhận ra bản thân có bao nhiêu tội lỗi, bỏ nhà đi tận ba ngày mà hết hai ngày là điện thoại ở trong tình trạng hết pin, bản thân vì mãi lo lắng đến chuyện của Tống Vũ Huy mà quên mất không báo với người nhà một tiếng.

Điện thoại di động sau khi nạp pin xong, Lâm Hạo Hi ngay lập tức gọi điện thoại về cho mẹ.

Nhưng người nghe điện thoại lại là cha, Lâm Thành Đức phủ đầu cho một tràng những lời răn dạy “Mấy ngày rồi chẳng thấy bóng dáng anh ở đâu, điện thoại di động thì không mở, mẹ anh gọi đi gọi lại mấy trăm lần đều không gọi được, còn tưởng anh xảy ra chuyện, suýt chút nữa đến cục cảnh sát báo án! Cuối cùng bây giờ anh mới nhớ tới để gọi điện thoại về nhà hả! Anh nói xem, trong mắt anh còn có cha mẹ, còn có cái nhà này hay không!”

Lâm Hạo Hi cũng tự biết mình sai, hôm đó khi ra ngoài thì Trần Hải Linh có biết, nhưng sau buổi tối hôm đó điện thoại hết pin nên không nhận được điện thoại của Trần Hải Linh

Đầu dây bên kia mơ hồ nghe được tiếng Trần Hải Linh “Ông đừng mắng con nữa, Hạo Hi lớn như vậy rồi, con nó tự biết đúng mực”

“Là bà dạy nó hư hỏng như thế này! Bà xem xem nó được bà dạy ra cái dạng gì rồi”

“Đưa điện thoại đây cho tôi, để tôi nói với Hạo Hi mấy câu”

Lâm Thành Đức thở dài một hơi, đem điện thoại đưa cho Trần Hải Linh

Trần Hải Linh nhận lấy điện thoại, thanh âm ôn nhu “Hạo Hi a, cha con giờ đang bực mình, con đừng có để ý”

“Mẹ, con xin lỗi”

Trần Hải Linh nghe con trai nói lời xin lỗi, trong lòng hiện lên một vệt ấm áp “Giờ con đang ở đâu? Sao mà mấy ngày nay mẹ gọi điện mãi không được?”

“Con ở trường, mấy hôm nay tới nhà một người bạn, tối hôm trước điện thoại đã hết pin nên không nhận được điện”

“Thế à, vậy chừng nào con mới về?”

“Để xem lại đã, khi nào về con sẽ gọi cho mẹ”

Lâm Hạo Hi cùng Trần Hải Linh nói chuyện điện thoại một hồi, sau đó hắn gọi cho Lý Nghị

Lý Nghi nhận được điện thoại, vô cùng giận nói “Tìm khắp nơi không thấy mày, tao còn tưởng mày mất tích rồi chứ”

“Điện thoại di động hết pin, vừa mới sạc” Lâm Hạo Hi hỏi “Giờ mày đang ở đâu đấy?”

“Ở trường, mày?”

“Tao ở chỗ gần trường”

“Chỗ gần trường?”

“Ừm, tao có tí việc muốn nhờ mày tới giúp, tối nay tao tới ký túc xá tìm mày”

“Việc gì đó?”

“Lúc đó nói cho nghe” Nói xong, Lâm Hạo Hi ngắt điện thoại.

Tiếp tục cắm điện thoại vào sạc pin, Lâm Hạo Hi lên giường nằm. Ở bên ngoài cửa sổ, Tống Vũ Huy đang đứng ở ban công, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Thời điểm này vừa vặn là lúc học sinh tan học, những tốp học sinh mặc đồng phục đeo cặp sách ríu rít khoác vai bá cổ nhau đi bộ về. Tống Vũ Huy nhìn bọn họ mặc đồng phục học sinh đến thất thần, áo sơmi trắng cùng quần tây đen, giống như phim thần tượng thanh xuân vườn trường vậy, đồng phục của họ so với của cậu lúc trước đẹp đẽ hơn nhiều.

Một bàn tay vỗ nhẹ lên bờ vai của cậu, Tống Vũ Huy ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, cậu nhìn hắn nở một nụ cười nhẹ. Lâm Hạo Hi đặt tay trên vai cậu, xoa đầu cậu “Đi ăn cơm thôi”

Gần khách sạn có rất nhiều điểm ăn uống, đa số là tiệm bán thức ăn nhanh. Sau khi dùng bữa, Lâm Hạo Hi đưa cậu đi vào một nhà sách. Nhà sách này chứa đủ các loại sách từ triết học đến sách báo nhi đồng, đều được yết giá. Lâm Hạo Hi chọn cho Tống Vũ Huy một cuốn “Mười vạn câu hỏi vì sao” để cậu đọc giết thời gian.

Lúc trở về khách sạn thì trời đã tối đen, Lâm Hạo Hi đưa cậu về, dặn dò mấy câu rồi quay người đi ra ngoài. Tống Vũ Huy một mình trong phòng khách sạn, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì ngồi trên giường đọc sách.

Lâm Hạo Hi trở về ký túc xá trường, Lý Nghi đang chơi game, thấy hắn về thì đóng game lại, đứng lên khỏi ghế chậm rãi xoay người hỏi “Nói nghe, có vụ gì?”

Lâm Hạo Hi nói “Tao nhớ hình như cậu mày là giáo viên dạy cao trung phải không?”

“Hình như năm ngoái ổng lên làm hiệu trưởng rồi”

“Trường nào vậy?”

“Mày hỏi làm gì?”

“Đợi lát nữa mày sẽ biết”

Lý Nghị ngẫm nghĩ một chút “Hình như là một trường cao trung tư nhân, gọi là trường trung học Kim Tín”

“Ở thành phố G à?”

“Ở đối diện, từ đây tới đó cũng không xa lắm”

Thành phố G là thành phố lớn đứng đầu, dân số đông, trường học có hạn. Nếu không có hộ khẩu ở bản địa, thêm vào đó lại không học sơ trung ở thành phố G thì rất khó mà được nhận vào trường cao trung công lập. Còn trường tư nhân, nếu được lãnh đạo đề cử, chỉ cần nhét thêm ít tiền thì có thể được nhận vào.

Lâm Hạo Hi nói cho Lý Nghị nghe chuyện mình muốn giúp Tống Vũ Huy đi học, Lý Nghị nghe xong phản ứng vô cùng nghiêm trọng “Cái thằng này, mày điên rồi hả, đến bản thân mày còn chưa tốt nghiệp mà đòi giúp người khác đi học”

“Được rồi, chuyện này mày không cần quan tâm, chỉ cần nói 1 câu, giúp hay không giúp”

Lý Nghị cúi người lấy trong tủ lạnh ra hai lon coca, đưa cho Lâm Hạo Hi một lon “Đầu tiên mày nói thử tao nghe rõ coi, mày với nó là quan hệ gì?”

“Em trai tao”

Lý Nghị hơi ngạc nhiên “Ba mày ở ngoài ăn vụng?”

“Con mẹ mày, tao tự bên ngoài nhận về không được hả?”

“Mày có biết vụ này nghiêm trọng như nào không, mày nghĩ giúp một người đi học dễ lắm hả? Huống hồ mày còn ba năm nữa mới tốt nghiệp đó”

“Tao nói rồi, chuyện này mày không cần để ý, mày chỉ cần tới chỗ cậu mày ôm đùi ổng xin xỏ một cái là được”

“Mày nghĩ chuyện của ai tao cũng xía vào hả, tao là lấy tình nghĩa anh em bấy lâu khuyên bảo mày, nếu như sau này mày hối hận thì mày để thằng nhỏ đó cho ai”

Lâm Hạo Hi uống một hớp coca, nhìn Lý Nghị “Không biết”

“Không biết cái gì?”

“Vì tao sẽ không hối hận”

“Ê tao thiệt không hiểu được nha, vì sao?” Lý Nghị luôn cảm thấy Lâm Hạo Hi có điểm gì đó không đúng, cái tên này không phải là người thích đi quản chuyện vô bổ của người khác, lần này lại nhất định phải lo chuyện bao đồng, đến cùng là vì cái gì?

“Vì đó là em tao”

“Chả phải ruột thịt, lại nói mày biết nó được bao lâu? Mấy năm?”

“Hơn một tháng”

“Móa, mới có hơn một tháng, mày chắc còn chả biết nhà nó như nào, vậy mà nhất quyết đòi giúp nó đi học? Mày có nhiều tiền quá mà không có chỗ xài hả, mày có biết ở thành phố G này, nếu không phải thành tích đặc biệt xuất sắc, đi học một trường cao trung tư nhân thì phải tốn bao nhiêu tiền không? Nội chỉ có đóng học phí cũng tốn ít nhất bảy tám vạn rồi đó”

Lâm Hạo Hi hít sâu một hơi “Một câu thôi, tóm lại mày có giúp hay không, không thì tao tìm người khác”

Lý Nghị trầm ngâm trong chốc lát “Hạo Hi, mày làm ơn nghĩ kỹ lại dùm đi được không?”

“Nếu tao không nghĩ kỹ đã không tới tìm mày”

“Vậy mày đã nói với cha mẹ mày chưa?”

“Tao không muốn để họ biết”

Lý Nghị xoa xoa trán “Thiệt tao càng ngày càng không hiểu nổi mày nữa”

“Giúp? Hay không giúp?”

Lý Nghị cười khổ “Tao mà không giúp, gặp cái tính của mày, có khi mày tuyệt giao với tao luôn”

Lâm Hạo Hi đứng dậy khỏi ghế “Vậy tốt, ngày mai giúp tao liên hệ, nếu không thì mời ông ấy ra ngoài dùng cơm cũng được, tiền tao trả”

“Tao thấy hay thôi đi, tiền nhuận bút của mày đã nộp học phí rồi chắc chả còn nhiêu đâu”

Lâm Hạo Hi đi tới trước tủ lạnh, lấy ra hai chai nước trái cây ướp lạnh “Một bữa cơm nhiều lắm được 1000 đồng, tao mời được”

Lý Nghị thấy hắn ở trong ngăn kéo tìm một cái túi đem chai nước trái cây bọc lại, không hiểu “Mày làm gì thế?”

“Đem nước về cho em tao”

Lý Nghị “…. ” Trong lòng thầm oán, chai nước trái cây đó là tao mua mà!

Lâm Hạo Hi mang theo hai chai nước trai cây cùng một bộ quần áo đã giặt ra ngoài, Lý Nghị gọi hắn lại “Đêm nay mày không ở ký túc xá hả?”

“Không, tao ở khách sạn với em trai”

Lâm Hạo Hi trái một câu em trai, phải một câu em trai, làm Lý Nghị có chút đố kỵ, hai người bọn họ với quen biết có một tháng, còn mình thân với thằng này tới bảy năm, cũng chả thấy nó đối tốt với mình như thế.

Lý Nghị thật muốn gặp cái cậu em trai mà Lâm Hạo Hi để tâm như thế “Đợt chút, tao ra ngoài với mày”

“Mày đi làm à?”

“Đi gặp em mày”

Lâm Hạo Hi giơ tay nhìn lên đồng hồ, nhanh đã tới chín giờ “Cậu ấy ngủ sớm lắm, mày khỏi đi đi, mai gặp lại”

Khóe miệng Lý Nghị giật giật, rầm một tiếng, cửa đã đóng sập lại, Lâm Hạo Hi đã đi.

Tống Vũ Huy nằm ở trên giường đọc “Mười vạn câu hỏi vì sao” thì Lâm Hạo Hi từ bên ngoài trở về.

“Ca” Tống Vũ Huy mỉm cười gọi hắn.

Lâm Hạo Hi đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, đặt trái nước trái cây xuống cái tủ ở đầu giường “Tôi mang nước trái cây về cho cậu, nhân lúc còn lạnh thì mau uống đi”

Tống Vũ Huy ôm quyển sách trong ngực “Ca, anh uống đi, em sợ tối sẽ buồn đi vệ sinh”

Lâm Hạo Hi mở nắp chai nước trái cây đưa đến cho cậu “Nhà vệ sinh ngay ở đằng kia, lo gì. Đây, cầm lấy”

Tống Vũ Huy nhận lấy chai nước trái cây ướp lạnh, rất lạnh, rất mát, rất thoải mái, liền uống một hớp, hương vị cũng rất ngon, giống như đang ăn trái cây vậy.

“Lát nữa đi ngủ thì nhớ đánh răng đấy”

“Dạ”

………….

Lâm Hạo Hi đi học về, cả người ra chút mồ hôi, hắn thoáng nhìn lên máy điều hòa trên tường “Trời nóng như thế sao cậu không mở máy điều hòa?”

Tống Vũ Huy lắc đầu “Thôi khỏi ạ, đỡ tốn điện”

Lâm Hạo Hi xoa đầu cậu “Ở đây không cần phải tiết kiệm, có tiết kiệm cũng phải trả từng đó tiền thôi”

Ngày hôm sau, Lâm Hạo Hi đưa Tống Vũ Huy đến trường cao trung Kim Tín, cũng khá gần khách sạn, Lý Nghị vừa tan học đã mời cậu của hắn là Lưu Kiến Bân ra ngoài.

Sau khi gặp mặt, Lâm Hạo Hi không hề nhắc tới chuyện đi học của Tống Vũ Huy, vì Lý Nghị đã sớm âm thầm nói xong hết với Lưu Kiến Bân. Bữa cơm này dù sao cũng chỉ là hình thức.

Lưu Kiến Bân trong bữa ăn khoa trương về trường học của ông việc giảng dạy tốt thế nào, phong cảnh ưu mỹ thế nào, năm nay thi đại học bao nhiêu người đậu thủ khoa, bao nhiêu người đậu một lúc hai trường, tỉ lệ đậu đại học là bao nhiêu, quả thực chính là quảng cáo xướng ngôn viên.

Tống Vũ Huy ngồi bên cạnh, thẳng lưng, chăm chú lắng nghe Lưu Kiến Bân nói chuyện, xem như bình thường ở trong lớp nghe lão sư giảng bài, lúc ăn cơm, gắp miếng rau cũng có phần câu nệ.

Lâm Hạo Hi gắp cho Tống Vũ Huy một món, nhìn Lưu Kiến Bân hỏi “Hiệu trưởng Lưu, vậy chừng nào Vũ Huy có thể đến trường?”

Lưu Kiến Bân đặt đũa xuống, uống một hớp bia “Hai ngày này tôi sẽ sắp xếp việc nhập học, chừng tuần tới thì có thể đến trường”

“Vậy làm phiền hiệu trưởng Lưu rồi” Lâm Hạo Hi nói.

“Chuyện nhỏ mà, không phiền chút nào” Nhìn về phía Tống Vũ Huy “Có điều cậu so với những học sinh khác trễ hơn một tuần học, cái này phải dựa vào chính cậu bù vào rồi”

Tống Vũ Huy rất cung kính mà gật đầu “Dạ, em biết”

Lý Nghị nâng một chai Mao Đài nhỏ rót rượu cho Lưu Kiến Bân lấy lòng “Cậu, đây là Mao Đài chính hãng, cậu nếm thử xem”

Lưu Kiến Bấn đưa tay ngăn lại “Đừng, chiều nay cậu còn có lớp, không thể uống rượu trắng được”

“Nếu vậy thì rượu này để hiệu trưởng Lưu mang về” Lâm Hạo Hi nói

Lưu Kiến Bân cười cười, xua tay “Tính toán chút nhỏ này làm gì, rượu mấy đứa giữ lại mà uống”

“Mấy người bọn cháu không uống rượu trắng, giữ lại cũng không ai uống”

Lý Nghi đem rượu Mao Đài đưa lên “Cậu, rượu cậu cứ mang về đi, để vậy không phải lãng phí quá rồi sao”

Lưu Kiến Bân cuối cũng vẫn là miễn cưỡng đáp ứng. Dùng cơm trưa xong, ông gọi người phục vụ nhà hàng mang một cái túi đựng bình rượu Mao Đài rồi đi trước. Lâm Hạo Hi thanh toán bữa ăn, rồi cùng Tống Vũ Huy và Lý Nghị lái xe về trường học.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui