Vợ Ngoan Muốn Bắt Đầu Nuôi Từ Nhỏ

Trong bệnh viện.

Trần Hải Linh ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ, dùng khăn tay lau nước mắt.

“Bệnh của Lâm tiên sinh chính là bị nhồi máu cơ tim cấp tính, triệu chứng ngất xỉu vì sốc vừa nãy chỉ là tạm thời, hiện tại đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, hai vị có thể yên tâm.” Vị bác sĩ trung niên lật bệnh án nói.

“Bác sĩ, xin hỏi, bệnh này có nghiêm trọng lắm không?”

“Nếu nói tới mức độ nghiêm trọng thì nhồi máu cơ tim thực sự đáng phải chú ý, có điều, Lâm phu nhân cũng không nên quá lo lắng, y học hiện giờ rất phát triển, chỉ cần phối hợp điều trị là sẽ không có vấn đề gì nữa.”

Trần Hải Linh gật đầu “Tốt quá, vậy kính xin bác sĩ quan tâm một chút, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp điều trị.”

Vị bác sĩ trung niên gấp lại bệnh án, hai bàn tay đặt khoanh ở trên mặt bàn “Lâm phu nhân, còn có một chút đáng phải lưu ý đó là, loại bệnh này thường thường là do người bệnh quá lao lực, thần kinh bị kích động mà phát sinh, tôi đoán người bệnh gần đây tinh thần chịu phải áp lực nghiêm trọng, thêm vào nhiều năm lao lực tích lũy mới xảy ra tình trạng này. Đối với loại bệnh này, loại thuộc tốt nhất vẫn là để người bệnh được nghỉ ngơi tốt, tâm trạng được điều chỉnh lại.”

“Nhất định rồi, nhất định rồi.” Trần Hải Linh nhìn một chút sang Lâm Hạo Hi ở bên cạnh.”


Lâm Hạo Hi lịch sự nói “Cám ơn bác sĩ.”

Trần Hải Linh theo Lâm Hạo Hi rời khỏi văn phòng, gọi hắn lại “Hạo Hi”

Lâm Hạo Hi dừng bước, hai tay Trần Hải Linh nắm chặt lấy cánh tay hắn, giọng điệu tha thiết van cầu “Con để cha con được dưỡng bệnh thật tốt , ít nhất là qua khỏi khoảng thời gian nay, có được không?”

Lâm Hạo Hi quay đầu lại, cho dù Trần Hải Linh có không nói, hắn cũng tự hiểu “Mẹ, con biết rồi.”

Lâm Thành Đức nằm trên giường trong phòng bệnh riêng, trên mũi chụp mặt nạ dưỡng khí, vẫn còn đang ở trong tình trạng hôn mê. Lâm Hạo Hi đứng ở bên giường nhìn ông, người cha mạnh mẽ của hắn, trong ấn tượng ông vẫn luôn là một người đàn ông ngoan cố, quật cường và rất mạnh mẽ, thời gian trôi qua từ từ đã biến ông trở nên già yếu đáng thương, khiến người ta phải cảm thấy đau lòng.

Lâm Hạo Hi cũng biết, hắn bất kể như thế nào cũng không thể buông tay Tống Vũ Huy được. Bởi vì đó là hạnh phúc của cả đời hắn, nếu từ bỏ sẽ cả đời phải đau khổ.

Giữa tình thân và tình yêu, nếu như dựa trên truyền thống luân lý đạo tức thì lẽ ra nên lựa chọn tình thân. Thế nhưng, bây giờ nhìn lại, hắn cảm thấy ý nghĩ như thế là quá mức ngu muội, giữa tình thân và tình yêu bản chất không có mâu thuẫn với nhau. Cứ coi như xuất hiện mâu thuẫn tạm thời đi, thì cũng phải giải quyết cho bằng được mâu thuẫn, không thể dễ dàng buông ra người yêu, người xác định sẽ sống cùng mình nửa đời sau được.


Lúc 6h tối, Lâm Hạo Hi ra bên ngoài phòng bệnh, gọi điện thoại cho Tống Vũ Huy.

“Vũ Huy, tối nay anh không về nhà, em không cần phải chờ anh.”

“Ừm.” Tống Vũ Huy ở đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc rồi mới hỏi “Ca, có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không?”

“Ba anh bệnh, anh phải ở bệnh viện chăm sóc ông ấy.”

Tống Vũ Huy hơi kinh ngạc “Có… có nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng lắm, bác sĩ bảo do ông ấy quá lao lực, chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ không sao nữa.”

“Thế thì tốt quá.”

“Tiểu Huy.”

“Hở?”

“Anh yêu em” Lâm Hạo Hi nói. (Jian: cẩu FA giãy giãy >o


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận