Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2


Truyền thông đã phanh phui việc một nhóm các cô gái trẻ ưa chuộng việc phẫu thuật vùng kín, là để tu sửa lớp màng kia, sau đó một loạt người bị lôi ra.

Đương nhiên, Sầm Tuệ và Tô San cũng nằm trên bảng.

Hơn nữa, một đống chuyện hư hỏng từ năm mười sáu tuổi ở trường trung học của Tô San, toàn bộ đều bị khui ra.

Chuyện có liên quan tới Tô San đang nóng trên mạng.

Cô ta ngàn vạn lần không nên tổn thương Mặc Sơ, bây giờ Quyền Đế Sâm hạ lệnh, toàn bộ tiếng xấu của cô ta đều bị lôi ra, bao gồm cả những nam sinh mà cô ta lui tới cũng bị lôi ra.

Bây giờ Tô San trốn đông núp tây, hơn nữa còn phải đảm bảo không bị người của Quyền Đế Sâm bắt.

Đương nhiên, Quyền Đế Sâm nhanh chóng nắm giữ hành tung của cô ta.

Cô ta vừa trốn vào hang ổ giao dịch chợ đen, nơi đó là nơi cung cấp niềm vui cho những câu chủ giàu có.

Mặc Sơ nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, cô nhận: "Chị họ."
"Cô còn không biết xấu hỏi gọi tôi chị họ sao?" Mặc Sơ hết nói nổi: "Cô đừng bao giờ gọi cho tôi nữa, tôi cũng không muốn gặp lại cô."
"Nhưng mà bây giờ em rất thê thảm." Tô San nói: "Em thật sự xin lỗi chuyện hôm qua, chị xem những chuyện liên quan tới em trên internet đi, em cũng không còn mặt mũi gặp ai."
"Vậy cô cũng không cần gặp lại ai." Mặc Sơ lạnh lùng nói, nếu như tối qua không phải Quyền Đế Sâm chạy tới, cô cũng không biết hậu quả sẽ thế nào.

Tô San khóc lóc nói: "Chị họ, cứu em một lần nữa đi."
Mặc Sơ cũng không muốn nghe, cúp điện thoại.

Không cần biết cuộc sống của Tô San thế nào, đều không liên quan tới cô.

Mặc Sơ đặt điện thoại xuống, điện thoại trên bàn vang lên, cô nhận điện thoại: "Mặc Sơ, vào phòng làm việc."
Ân Phi Âm sắp xếp nhiệm vụ mới cho cô: "Mặc Sơ, đây là khách hàng mới, có thể cũng là khách hàng lớn, tiếp đã thật tốt.

Tôi bảo đảm danh tiếng của cô sẽ còn nổi hơn so với khi sắp xếp hôn sự cho tổng giám đốc Quyền."
"Nhưng mà ngày mai tôi phải chủ trì hôn lễ của tổng giám đốc Quyền, hôm nay tôi cũng còn một số chuyện chưa hoàn thành." Mặc Sơ quả thực không còn thời gian.

Ân Phi Âm cười nói: "Ngày mai tổng giám đốc Quyền kết hôn rồi, sau này cô cũng không cần làm gì sao? Hôm nay vừa khéo tiếp một khách hàng lớn, khách hàng lớn tốt biết bao, hoa hồng rất cao.

Mặc Sơ, cao hơn chút tiền lương nhỏ nhoi của cô đấy."
"Được rồi." Mặc Sơ cầm lấy địa chỉ, trước đó gọi điện thoại cho Chu Tử Hồ, xác định địa điểm rồi lập tức chạy tới.

Cô đi tới khách sạn, còn bị người ta kiểm tra thẻ căn cước, gọi điện thoại báo cho Chu Tử Hồ, Chu Tử Hồ tự mình tới đón cô, cô mới đi vào được.

"Anh Chu, chào anh, tôi là Mặc Sơ của công ty tổ chức hôn lẽ Thiên Trường Địa Cửu, chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại." Mặc Sơ tự giới thiệu mình.

Chu Tử Hồ dẫn cô vào: "Giám đốc Ân nói cô sẽ giúp tôi hoàn thành, đi vào với tôi trước đã."
Sau khi Mặc Sơ đi vào, là một phòng làm việc vô cùng lớn, hơn nữa lúc vào cũng trải qua lớp lớp kiểm tra.

Không thể tùy tiện để người khác đi vào, cô cảm thấy có thể đây là một địa điểm quan trọng hoặc là một ổ xấu xa.

Cô nhớ tới Ân Phi Âm, nếu thật sự là một khách hàng lớn, sao Ân Phi Âm lại để cô đi?
Mặc Sơ nghĩ tới chuyện này, cô lập tức nói: "Tôi nhớ tôi vẫn còn một vài chuyện chưa báo cáo với tổng giám đốc Quyền, bây giờ tôi có thể gọi điện thoại không?"
Nếu như nơi này thật sự là hang ổ xấu xa thì người duy nhất có thể cứu cô cũng chỉ có Quyền Đế Sâm.

Trái lại Chu Tử Hồ cũng không băn khoăn gì, anh ta gật đầu một cái.

Mặc Sơ nhìn Chu Tử Hồ, bấm số điện thoại của Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, hôn lễ ngày mai của anh và cô Long vẫn còn một chi tiết nhỏ tôi chưa xử lý xong, nhưng lúc này tôi đang ở khách sạn bàn việc với anh Chu, tôi có thể tới tìm anh trễ chút không?"
Quyền Đế Sâm vừa nghe cô báo tên khách sạn, hơn nữa từ trước tới giờ tên Chu Tử Hồ kia chẳng làm việc đàng hoàng gì, cô đang nói chuyện làm ăn với Chu Tử Hồ.

"Bây giờ tôi tới đón cô." Quyền Đế Sâm nói.

"Cảm ơn." Mặc Sơ cố gắng thả lỏng giọng nói: "Tổng giám đốc Quyền, lát nữa gặp."
Cô đặt di động xuống, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có thể bởi vì hôm qua bị Tô San tính kế, tính cảnh giác của Mặc Sơ tăng cao.

Cô đi vào phòng khách với Chu Tử Hồ, phòng khách chia làm bốn cửa, mỗi cửa đều có hai người có vóc dáng khôi ngô, vạm vỡ đứng canh giữ.

Đã có rất nhiều khách ở đây, đại đa số đều là những người giàu có và quý tộc xinh đẹp, gọn gàng, trong tay mỗi người cầm một ly rượu vang, lời nói cũng vô cùng càn rỡ.

Có người thấy Chu Tử Hồ đang một người đẹp đi vào, không nhịn được nói đùa: "Đây cũng là một trong những phụ nữ mà anh biểu diễn tối nay à?"
"Cô ấy không phải." Chu Tử Hồ nói: "Cô ấy là nhân viên công ty tổ chức hôn lễ, người ta có công việc đàng hoàng."
"Công ty hôn lễ." Có người cười lên: "Cô còn định chơi phụ nữ đàng hoàng sao?"
Chu Tử Hồ nhìn Mặc Sơ: "Tôi tìm cô ấy là để nói chuyện công việc, các cậu chơi trước đi."
Mặc Sơ không thích những cậu chủ con nhà giàu, sống trong nhung lụa, chỉ là cô việc của cô không liên quan tới việc cô có thích hay không.

Dù sao xã hội này, có đủ loại người, hơn nữa cuộc đời của mỗi người đều không giống nhau.

"Cô Mặc, mời ngồi." Chu Tử Hồ nói.

Mặc Sơ ngồi xuống với anh ta, trong lòng cô thầm nghĩ, không cần biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần Quyền Đế Sâm tới, cô cũng yên lòng.

Ngay sau đó, buổi diễn bắt đầu.

Người chủ trì cũng là một người đàn ông xuề xòa, tóc chia ba bảy: "Tiết mục đầu tiên ngày hôm nay, chính là lươn từ bắt đầu tới kết thúc, mọi người cùng hoan nghênh bốn nữ khách quý của chúng ta."
Có bốn cô gái mặc đồ lụa mỏng, thấy hết mọi thứ bước vào từ bốn cánh cửa, hơn nữa ai ai cũng có vóc dáng cao gầy, mặt mũi xinh đẹp, mang giày cao gót, eo thon, ánh mắt quyến rũ, từng bước từng bước đi vào giữa sảnh lớn.

Trong đó có một cô gái, Mặc Sơ thấy có chút quen mắt, cô không khỏi ngạc nhiên, chính là Tô San.

Đối với Tô San, Mặc Sơ thật sự chán ghét.

Giờ phút này, cô cũng không biết, Tô San phải trải qua chuyện gì.

Nhưng mà cô tự nói với mình, không cần biết Tô San làm gì, đây cũng là con đường mà cô ta chọn, không liên quan tới bất kỳ ai.

Chỉ là tiết mục này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Mặc Sơ.

Lúc có người mang lươn lên, Mặc Sơ nhíu mày.

Chu Tử Hồ nhìn: "Bọn họ tự nguyện."
Người chủ trì nói: "Quy tắc nhỏ của trò chơi này vô cùng đơn giairn, nếu như đạt tới thời gian quy định, nếu con lươn vẫn còn sống, hơn nữa không bò ra khỏi cơ thể, thì có thể nhận được một trăm ngàn tiền thưởng."
Đương nhiên, số tiền này đều được lấy từ người đàn ông có tiền.

Người chủ trì tiếp tục nói: "Nếu như có người nào vượt qua thời gian quy định, hơn nữa kiên trì tới khùng, vậy thì thêm một trăm ngàn tiền thưởng."
Tay chân Mặc Sơ nhanh chóng lạnh như băng.

Trò chơi biến thái như vậy, vậy mà vẫn có người hưởng ứng nồng nhiệt.

Lúc cô nhìn thấy nhân viên bắt đầu lấy lươn ra đưa cho bốn nữa khách quý này, Mặc Sơ không nhịn được ói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui