Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2


Bây giờ Trần Chân Dao khẩn thiết muốn nịnh nọt Quyền Đế Sâm, bà ta trực tiếp đeo vòng tay và cổ tay Mặc Sơ: "Nhìn một chút, trông đẹp biết bao.

Mặc Sơ à, con là con gái lớn nhà họ Mặc chúng ta, mặc dù bố mẹ có hơi nghèo một chút.

Nhưng cũng nuôi con lớn như vậy này rồi, cũng không dễ dàng đúng không?"
Nói trắng ra là, Trần Chân Dao vừa muốn nịnh nọt Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm, cũng dùng tình thân và đạo đức để bắt cóc Mặc Sơ.

Ai cũng biết, một người phụ nữ có thể gả cho Quyền Đế Sâm, vậy thì chính là chim sẽ biến thành phượng hoàng, từ đây về sau sẽ đứng trên đỉnh của thế giới, có thể đưa mắt nhìn xuống tất cả mọi người.

Trần Chân Dao đã từng cảm thấy, đứa con gái nuôi này khiến bà ta mất mặt.

Bây giờ mới phát hiện, cô làm rạng rỡ mặt mũi nhà họ Mặc.

Đương nhiên Mặc Sơ không chịu nhận vòng tay như vậy, lúc cô đang định gỡ xuống, Trần Chân Dao bỗng nhiên bật khóc: "Mặc Sơ, không phải con cảm thấy bố mẹ nuôi không bằng bố mẹ ruột đúng không? Ngay cả quà cưới mẹ tặng cho con mà con cũng không cần."
"Mẹ, mẹ nói gì thế." Trong lòng Mặc Sơ vô cùng khó chịu, bố mẹ ruột của cô ở đây, bản thân cô cũng không biết.

Trần Chân Dao đối xử với cô không tốt, nhưng mà có một loại tình thân, đủ để bà ta bắt cóc cả đời mình.

"Vậy thì nhận lấy." Trần Chân Dao nói: "Ngoan, Mặc Sơ, mẹ thật vui mừng vì con."
Mặc Sơ đưa mắt nhìn bà ta: "Mẹ à, con phải đi làm, tối con sẽ về thăm bố."
"Con vẫn còn đi làm sao?" Trần Chân Dao hơi bất ngờ: "Mặc Sơ, bây giờ con là mợ chủ nhà giàu có, cần gì phải cực khổ đi làm như vậy.

Việc quan trọng nhất của con là quyến rũ tổng giám đốc Quyền, để cậu ấy càng ngày càng thích con, đối xử với con càng ngày càng tốt mới phải."
"Mẹ, con thích công việc của con." Mặc Sơ cắt đứt lời của bà ta: "Huống chi, Đế Sâm cũng cảm thấy con làm việc vô cùng tốt."
"Vậy thì tốt." Trần Chân Dao cảm thấy, lời của Quyền Đế Sâm chính là thánh chỉ, anh nói gì cũng đúng.

Sau một người làm việc bận rộn, vào giờ tan làm, cô gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Đế Sâm, bây giờ em phải đến bệnh viện thăm bố một chút, có thể em sẽ về nhà trễ một chút."
Quyền Đế Sâm nói: "Em xuống dưới lầu công ty đi."
Mặc Sơ vừa vặn ra khỏi thang máy, cô lập tức nhìn thấy xe của anh từ xa xa, anh đang đứng dựa vào cửa xe, hai chân cao lớn đang xếp chồng lên nhau, cả người như viên ngọc dưới nắng chiều, đẹp trai không tưởng tượng nổi.

Người đàn ông thần kỳ này chính là chồng của cô.

Cô chạy tới trước mặt anh: "Sao anh lại tới đây?"
Quyền Đế Sâm mở cửa xe: "Anh tới đón bà Quyền."
Trong lòng Mặc Sơ ngọt như mật: "Em phải đến bệnh viện đấy."
"Lên xe, anh đưa em đi." Quyền Đế Sâm chờ cô lên xe, anh thắt dây an toàn cho cô, đóng cửa xe lại rồi mới đi tới vị trí tài xế.

Mặc Sơ thấy anh nổ máy xe: "Ôi, ngài Quyền làm tài xế, tôi vinh hạnh biết bao."
Quyền Đế Sâm cong môi cười một tiếng, xe giống như tên rời cung, đi thẳng về phía bệnh viện.

Sau khi hai người tới bệnh viện, Mặc Sơ cho rằng một mình cô vào là được rồi.

Nào biết Quyền Đế Sâm lại mua giỏ trái cây, một tay anh cầm giỏ, một tay dắt tay Mặc Sơ.

Hai người cùng nhau đi vào khu nội trú của bệnh viện, Mặc Sơ nhìn anh: "Đế Sâm, anh cũng đi sao?"
"Ừ, anh đi với em." Quyền Đế Sâm nói.

Mặc Sơ cảm nhận được bàn tay của anh, mang theo hơi ấm cầm lấy tay cô đặt trong lòng bàn tay mình.

Hành động ấm lòng như vậy khiến cô có cảm giác không thật: "Đế Sâm."
Sao anh lại đối xử với cô tốt như vậy?
Quyền Đế Sâm chỉ cúi đầu, nhìn cô, khẽ cười.

Hai người đi tới phòng bệnh, Trần Chân Dao vừa nhìn thấy Quyền Đế Sâm đã vui vẻ nhảy cẩng lên: "Đế Sâm, cậu tới rồi.

Mặc Sơ, mau gọi Đế Sâm ngồi xuống, hai đứa con mua giỏ trái cây làm gì chứ.

Khách sáo quá rồi."
Quyền Đế Sâm nhìn Mặc Đại Thăng đang tê liệt, anh không biết nên nói gì.

Mặc Sơ hỏi thăm bệnh tình của bố: "Bác sĩ có nói bố thế nào không?"
"Ôi, bác sĩ đã nói có khả năng rất nhỏ, quan trọng là tiền chữa bệnh mỗi ngày quá đắt." Trần Chân Dao nói đến đây, gương mặt già nua khổ sở: "Mẹ cũng không biết làm thế nào nữa, ba đứa trẻ nhà chúng ta, Chiêu Đệ thật sự vô dụng, tốt nghiệp đại học xong cũng không có việc làm.

Tử Mãnh càng không nói, thằng bé vừa vào đại học, ngày nào cũng chỉ đòi tiền gia đình, cần chi phí sinh hoạt, cần học phí.

Mặc Sơ, chỉ có con là thành công nhất."
Sao Mặc Sơ lại không hiểu, đây là đang muốn đòi tiền cô.

Mặc dù cô cũng cảm thấy cô có thể chữa bệnh cho Mặc Đại Thăng, cô hẳn cũng nên biếu họ, chỉ là Mặc Chiêu Đệ quá đáng hận.

Buổi sáng sau ngày tân hôn của cô, Mặc Chiêu Đệ còn chạy tới nói xấu cô trước mặt Quyền Đế Sâm như vậy.

Nếu không phải Quyền Đế Sâm có khả năng phân biệt và tín nhiệm cô, thế thì thuyền hôn nhân của cô và Quyền Đế Sâm đã vì Mặc Chiêu Đệ mà bị lật từ sớm.

Quyền Đế Sâm không thích việc nói liên tục như vậy, anh nói: "Mặc Sơ, đi gọi bác sĩ chính đến đi."
"Được." Mặc Sơ rời khỏi phòng bệnh, đi tìm bác sĩ chính.

Lúc này, Trần Châu Dao nhìn Quyền Đế Sâm, bà ta có con rể như Quyền Đế Sâm, bà ta thật sự rất vui vẻ.

Đương nhiên việc bà ta muốn nhất vẫn là Mặc Chiêu Đệ gả cho Quyền Đế Sâm, dù sao Mặc Sơ cũng không phải con ruột.

nhưng mà, Mặc Chiêu Đệ không có phước phần gả cho Quyền Đế Sâm, Trần Chân Dao chỉ có thể chấp nhận.

"Đế Sâm, Mặc Sơ của chúng tôi không quá thích nói chuyện, lúc cậu và con bé sống chung, không cảm thấy bực bội chứ?" Trần Chân Dao bắt đầu tìm đề tài nói.

Quyền Đế Sâm lạnh lùng nói: "Tôi thật sự thích sự yên tĩnh của Mặc Sơ, cô ấy sẽ không làm phiền đến tôi, tôi không thích người khác đâm thọc trước mặt tôi."
Lời này vừa nói ra, nét mặt già nua của Trần Châu Dao cũng không biết đặt ở nơi nào.

"Vâng." Bà ta chỉ có thể đồng ý.

Quyền Đế Sâm cũng không nói gì thêm.

Trần Chân Dao cũng không dám thêm gì nữa.

Lúc tiếng nói của Mặc Sơ và bác sĩ cách phòng bệnh càng lúc càng gần, Quyền Đế Sâm nói: "Bây giờ tôi gọi bác sĩ đến chữa trị cũng là nể tình Mặc Sơ.

Hy vọng bà tự thu xếp ổn thỏa, cũng quản Mặc Chiêu Đệ cho tốt, nếu không hậu quả tự chịu."
"Vâng, vâng, vâng." Sắc mặt Trần Chân Dao tái nhợt, bà ta vội vàng trả lời.

Sau khi Mặc Sơ vào phòng bệnh với bác sĩ, Quyền Đế Sâm trực tiếp nói với bác sĩ: "Chữa bệnh cho ông ấy, chi phí tính cho tôi."
"Vâng." Bác sĩ lập tức đồng ý.

Mặc Sơ ngạc nhiên nhìn Quyền Đế Sâm: "Tiền lần trước anh cho em, em vẫn chưa dùng."
"Anh cho em là của em." Quyền Đế Sâm dịu dàng nói.

Mặc Sơ nhẹ nhàng cười: "Cảm ơn anh, bố nhất định sẽ khá hơn."
Trần Chân Dào vừa thấy Quyền Đế Sâm còn cho Mặc Sơ tiền, trong lòng bà ta thầm nghĩ, lúc riêng tư bà ta nên xin Mặc Sơ một chút.

Dù sao Quyền Đế Sâm cũng có tiền, đó cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Quyền Đế Sâm không muốn ở lại lâu, hôm nay anh tới đây cũng chỉ muốn ra oai phủ đầu nhà họ Mặc, không để bất kỳ người nào uy hiếp Mặc Sơ.

"Chúng ta đi thôi." Quyền Đế Sâm dắt bàn tay nhỏ bé của cô.

"Được." Mặc Sơ cảm thấy sự hạnh phúc trong lòng mình cũng sắp tràn ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui