Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2


Sau ngần ấy năm xa cách, nay lại gần trong gang tấc.

Những chuyện cũ thời trẻ đã quên mất lại như mới xảy ra ngày hôm qua.

Dù thế nào Mặc Sơ không ngờ rằng lễ cưới còn chưa bắt đầu chú rể đã xuất hiện rồi.

Tư Vĩ Phàm mặc một bộ vest trắng tinh, trẻ trung và đẹp trai giống, khuôn mặt tràn đầy niềm vui sướng của chú rể giống như ánh mặt trời.

Cô và Tư Vĩ Phàm học cấp ba, anh ta lớn hơn cô một lớp.

Năm đó anh ta mười tám, cô mười bảy, độ tuổi như đóa hoa đang nở rộ, rung động trong mùa mưa.

Anh ta nói: "Mặc Sơ, chờ em tốt nghiệp cấp ba, đủ mười tám tuổi rồi chúng ta sẽ trao thể xác và linh hồn của nhau cho đối phương được không?"
Nhưng anh ta không chờ được cô.

Cô đã lỡ hẹn!
Bởi vì đêm hôm ấy cô bị người ta hãm hại...!
"Mặc Sơ..." Tư Vĩ Phàm gọi cô một tiếng, gương mặt tỏa nắng lúc trước đã giăng đầy mây đen: "Sao cô còn mặt mũi đến đây?"
Mặc Sơ chăm chú nhìn anh ta, yên lặng giống như cành hoa yên tĩnh tỏa hương thơm anh ta vẫn còn hận cô sao?
"Chuyện cũng đã qua hơn sáu năm rồi, anh vẫn chưa buông bỏ được sao?" Mặc Sơ khẽ đáp.

"Buông bỏ ư?" Lòng Tư Vĩ Phàm lại bùng lên sự thù hận thấu xương: "Tôi sẽ mãi không buông xuống được! Mặc Sơ! Tôi hận cô!"
"Vậy tôi đi đây!" Mặc Sơ đứng dậy, có lẽ cô không nên đến đây thật.

Lúc cô vừa quay người, Tư Vĩ Phàm đã kéo cổ tay cô lại: "Tôi nói cho cô biết, Mặc Sơ, tôi cũng sẽ khiến cô phải tổn thương!"
"Buông ra!" Cổ tay Mặc Sơ bị anh ta cầm lấy rất đau.

Tư Vĩ Phàm hừ một tiếng: "Cô tưởng tôi muốn chạm vào cô sao, tôi còn chê cô dơ bẩn nữa kìa!"
Mặc Sơ không thèm để ý đến anh ta, lúc cô đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên cô dâu cũng chạy đến.

Tô San còn chưa trang điểm xong, nghe thấy Tư Vĩ Phàm đang nói chuyện với Mặc Sơ, cô ta đã vội vàng chạy đến đây.

"Mặc Sơ, chị có biết xấu hổ không vậy? Đây là chồng của tôi, chị lại dám dưa lôi kéo với anh ấy là sao hả?" Tô San lập tức mắng cô.

Lúc này Tư Vĩ Phàm cũng ôm chặt eo Tô San: "Tôi chỉ thích cô gái biết giữ mình trong sạch như Tô San, lúc cô ấy làm chuyện đó với tôi thì vẫn còn là lần đầu tiên đấy!"
Mặc Sơ nhìn chằm chằm vào cô ta: "Chúc hai người tân hôn hạnh phúc đến đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử!"
Cần gì phải quan tâm đến sự nhục nhã của người khác, nếu cô mắng lại thì đúng là hạ thấp tố chất của mình quá.

Lúc Tô San nghe thấy bốn chữ sớm sinh quý tử, vẻ mặt cô ta lập tức thay đổi, phải biết rằng sáu năm nay cô ta và Tư Vĩ Phàm không tránh thai, nhưng cô ta vẫn không có thai!
Tô San học cùng trường cấp ba với Tư Vĩ Phàm và Mặc Sơ, lúc cô ta mười sáu tuổi đã phát sinh quan hệ với đàn ông ngoài bên ngoài xã hội.

Còn vì thế mà mang thai, âm thầm mua thuốc phá thai trong nhà vệ sinh, suýt chút nữa đã đau đớn đến chết!
Mặc Sơ chăm sóc cô ta, cô ta chỉ nói là đau bụng, không chịu đến bệnh viện, sợ Mặc Sơ biết cô ta đã sinh non.

Sau đó Mặc Sơ chia tay với Tư Vĩ Phàm, Tô San đã đi vá lớp màng trinh thiếu nữ, làm Tư Vĩ Phàm tưởng rằng cô ta còn lần đầu tiên.

Trong mấy năm gần đây, Tô San vẫn luôn âm thầm tìm bác sĩ khắp nơi vì không thể mang thai, bác sĩ nói cô ta mang thai quá sớm, lúc sinh non lại không xử lý kịp thời, khiến cả đời không thể mang thai được.

Mặc Sơ chúc cô ta sớm sinh quý tử, lời này làm cho Tô San tức tối đến mức sắp phát điên lên được!
Ngược lại thì Mặc Sơ lại có thai song sinh, vừa đáng yêu lại vừa thông minh lanh lợi.

Một câu này giống như một cái tát, hung hăng tát vào mặt Tô San!
"Mặc Sơ, sao chị lại đến một mình vậy?" Tô San lạnh lùng cười một tiếng: "Cái tên đầu trọc góa vợ mà chị đã xem mắt đâu rồi? Tôi đang nghĩ, sợ là tên đầu trọc góa vợ đó cũng ghê tởm chị nhỉ! Loại phụ nữ giống như chị thì tên ăn xin bên đường còn ghê tởm chị!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui