Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2


Ngô Y Mỹ trợn to hai mắt, cô ta không dám tin nhìn Mặc Sơ, cô ta cũng không biết ai bắt cóc con trai cô ta.

Cô ta chỉ biết, mình phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ gây tổn thương đến tính mạng của con trai cô ta.

“Thật sự xin lỗi.” Ngô Y Mỹ khổ sở muốn khóc: “Tôi cũng là bất đắc dĩ, có thể đừng nói với tổng giám đốc Quyền được không? Trong điện thoại, anh ta có nói, nếu như tôi không làm theo, anh ta sẽ giết con trai tôi.

Bà Quyền, cô nhìn đi, đây là anh ta cầm đao cắt tay con trai tôi.”
Mặc Sơ nhìn một cái, trên mu bàn tay của cậu bé thật sự có vài miếng thịt.

Hơn nữa còn đứa bé này còn vô cùng sợ người lạ.

“Tôi cần xin cô có được không? Hay là tôi quỳ xuống cầu xin cô?” Ngô Y Mỹ nói, cô ta ôm con trai quỳ xuống trước mặt Mặc Sơ: “Sau khi tổng giám đốc Quyền biết chắc chắn sẽ làm thịt tôi.”
Mặc Sơ đỡ cô ta dậy: “Được rồi, trước tiên cô cứ chăm sóc con thật kỹ.

Đừng để vết thương bị nhiễm trùng, còn nữa, nếu như trong lòng cậu bé có bóng ma vậy thì nhất định phải tìm cho cậu bé một bác sĩ tâm lý.

Tôi nghe nói, người có vết thương khi còn nhỏ, thế thì bóng ma đó sẽ đi theo cả đời.”
“Cảm ơn cô, bà Quyền.

Cô thật sự là người hiền lành nhất trên thế giới.” Ngô Y Mỹ cảm kích không thôi: “Tôi đưa con về trước.”
Mặc Sơ cũng cầm báo cáo quay về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.

lúc cô về tới, Quyền Đế Sâm vẫn còn ở trong thư phòng, cô gõ cửa bước vào.

“Cảm ơn anh, em đã lấy được kết quả giám định ADN rồi.” Mặc Sơ giơ mấy tờ báo cáo trong tay.

Quyền Đế Sâm dời tầm mắt khỏi máy tính, nhìn cô: “Kết quả thế nào?”.

Truyện Điền Văn
Mặc Sơ đặt xuống trước mặt anh: “Toàn bộ phù hợp.”
Quyền Đế Sâm nhìn một cái, là bệnh viện của Cố Mộc Thành kiểm tra, sắc mặt anh lạnh lùng: “Em đi tìm Cố Mộc Thành?”
“Em chỉ tin được anh ta.” Mặc Sơ nhẹ giọng nói.

“Em không tin bệnh viện trong tay anh?” Giọng nói của Quyền Đế Sâm cũng vô cùng lạnh lùng.

Mặc Sơ không nói gì, kết quả giám định ADN đầu tiên của cô đã bị Ngô Y mỸ gài bẫy có được chưa?
Quyền Đế Sâm có hơi tức giận: “Thế nào? Thích cậu trai trẻ kia?”
“Em không có.” Mặc Sơ lắc đầu, nếu thêm tội thì hà cớ gì không từ chối?
Quyền Đế Sâm hừ một tiếng: “Mọi việc đều tìm Cố Mộc Thành, không có gian tình à?”
Mặc Sơ giậm chân một cái: “Sao anh lại nói chuyện như thế? Em… em… em và anh ta thật sự chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.”
Quyền Đế Sâm ngồi trên ghế giám đốc, đôi mắt ác liệt nhìn chằm chằm cô, trông như muốn xuyên qua lớp quần áo nhìn thẳng vào nội tâm của cô.

Tựa như thật sự có gì đó với Cố Mộc Thành.

Cô thấy anh không nói lời nào, cô nói lần nữa: “Có thể giúp em một chuyện được không?”
“Lúc bà Quyền cầu xin người khác giúp đỡ, thái độ cũng không tệ lắm.” Quyền Đế Sâm hừ một tiếng: “Nhưng mà trước khi cầu xin anh, lại quá tự do tự tại.”
Anh đang châm biếm việc cô và Cố Mộc Thành qua lại thân thiết.

Lúc cần anh, cô lại ngoan ngoãn cầu xin anh, lúc không cần anh nữa, cô lại có quan hệ thân thiết với người đàn ông khác.

Sắc mặt Mặc Sơ trắng bệch, cô nói dưới áp lực khủng khiếp: “Em có thể hỏi một câu không? Người đàn ông nói yêu thương với Tô Cát Long có phải là cục trưởng Thiệu không?”
Dường như Quyền Đế Sâm không muốn trả lời vấn đề này.

Mặc Sơ nói: “Em đã tới trường học của Thiệu Vĩ Trạch, trong hồ sơ của cậu ấy, mẹ cậu ấy đã qua đời từ sớm, thế mà bố cậu ấy vẫn không tái hôn.

Có thể là vi thích đàn ông, cũng có thể vì quá thương người vợ quá cố.

Nhưng mà người quản lý nghĩa trang có nói, từ trước tới giờ ông ta chưa từng tới thăm vợ của mình, thế thì có thể chứng minh là kiểu thứ nhất rồi.”
“Nếu em đã điều tra ra rồi, còn hỏi anh?” Quyền Đế Sâm lạnh lùng, không vui nói.

Mặc Sơ đưa mắt nhìn anh: “Với tài lực và thế lực như nhà họ Thiệu, nhà họ Mặc không thể lay chuyển nổi.”
Cô tự biết mình, thế nên, tới tìm Quyền Đế Sâm trước.

Quyền Đế Sâm lạnh lùng nói: “Dù sao nhà họ Mặc cũng đối xử với em không tốt, em cần gì phải làm nhiều chuyện như thế.”
“Khi còn bé, em và Chiêu Đệ đưa Tử Mạnh đi chơi.

Lần đó, Tử Mạnh mất tích, em cũng có trách nhiệm.” Mặc Sơ nói: “Mặc dù Chiêu Đệ đang canh thằng bé, Chiêu làm Tử Mạnh mất tích, còn vu oan cho em, thế nhưng từ đầu tới cuối đây vẫn là huyết mạch của nhà họ Mặc.”
Mãi một hồi, Quyền Đế Sâm cũng không nói gì, lúc anh nói thì lạnh lùng: “Cuộc sống nửa đời trước tựa như cỏ dại, nửa đời sau đi theo anh, còn không nghe lời.”
Yêu cầu của anh không cao, ngoại trừ ngoan ngoãn ra thì không được phép có quan hệ bừa bãi với bất kỳ người đàn ông nào khác.

Mặc Sơ vòng qua bàn làm việc, đi tới bên cạnh anh: “Em còn có việc chưa nói, anh có thể đừng giận em không?”
“Em nói một chút xem?” Cơ thể cao lớn của anh tựa vào ghế làm việc.

“Nếu như nhân viên Kỳ Hạ của anh bị Tô Cát Long bắt nạt, anh có thể ra mặt cho bọn họ không?” Mặc Sơ biết nghệ thuật nói chuyện, chọn nói với Quyền Đế Sâm trước.

Đôi mắt lạnh lùng của Quyền Đế Sâm hơi híp lại, từ trước đến giờ người đàn ông này mạnh mẽ, bá đạo, anh đến mức hoàn mỹ.

Mặc Sơ đưa mắt nhìn ánh mắt của anh: “Tô Cát Long bắt cóc con trai của Ngô Y Mỹ, hơn nữa còn cắt một miếng da trên tay của con trai cô ấy, dùng tính mạng của con trai uy hiếp cô ấy.”
Quyền Đế Sâm cũng hiểu ra, đây là nguyên nhân cô đi tìm Cố Mộc Thành làm xét nghiệm ADN.

“Anh sẽ xử lý.” Quyền Đế Sâm gật đầu một cái: “Thế nhưng đây cũng không phải lý do để em đi tìm cậu ta.”
Mặc Sơ nhẹ giọng nói: “Em chỉ biết mỗi anh ta.”
“Thế anh được xem là gì?” Quyền Đế Sâm lạnh lùng nói.

Cái miệng nhỏ nhắn của Mặc Sơ chu lên mấy lền.

trong lòng cô cũng như nhịp trống đang không ngừng đánh, qua một lúc cô mới dám nói chuyện: “Em chỉ muốn tự mình xử lý một vài chuyện nhỏ, em không muốn vô dụng trước mặt anh như thế.

Nếu như em không thể tự xử, em mới hy vọng anh có thể giúp em.”
Quyền Đế Sâm thấy dáng vẻ cô lo lắng giải thích, anh vừa tức vừa giận, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể trừng phạt cô.

Lúc này Mặc Sơ đưa tay, đặt trên tay anh: “Đế Sâm, anh đừng giận em, quan hệ giữa em và Cố Mộc Thành chỉ là bạn bè bình thường.”
“Đừng nhắc người đàn ông này trước mặt anh.” Quyền Đế Sâm lại lạnh lùng ngắt lời cô.

Mặc Sơ không dám nói gì nữa, có có hơi bất an nhìn anh.

Thế anh có thể giúp nhà họ Mặc giúp nhà họ Mặc đưa Mạc Tử Mãnh quay về không?
“Em yên tâm.” Quyền Đế Sâm đứng dậy, đưa mắt nhìn xuống cô từ trên cao: “Thân là bà Quyền, chuyện em cầu xin anh, anh sẽ giúp em.”
Nói cách khác, anh sẽ đi vặn ngã nhà họ Thiệu, để Thiệu Vĩ Trạch về quy tổ quy tông.

“Cảm ơn.” Mặc Sơ cảm động không thôi, cô thấy Quyền Đế Sâm đi ra ngoài, cô vội vàng tiến lên: “Đế Sâm.”
Nếu cô cầu xin anh, anh đều bằng lòng, cô sẽ cầu xin anh một chuyện nữa.

“Bác sĩ Ngô cũng là bất đắc dĩ, anh có thể đừng xử phạt cô ấy không?” Mặc Sơ vội vàng nói.

Ánh mắt lạnh như băng của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm cô: “Cô ta là nhân viên của anh, em cầu xin cái gì?”
“Bởi vì cô ấy làm việc trái với đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ.” Mặc Sơ vội vàng nói: “Thế nhưng đây là biểu hiệu của tình người đấy.

Đế Sâm, ai mà có thể đối mặt với việc con mình đang gặp nguy hiểm mà vẫn kiên trì với đạo đức nghề nghiệp chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui