Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2


Mặc Sơ rất tập trung, mặc dù lần đầu tiên còn lạ lẫm, nhưng cô vẫn tỏ ra rất khéo léo, chẳng qua hàng mi run run đã làm bán đứng rằng cô đang căng thẳng.

"Mới thế này mà đã căng thẳng à?"Quyền Đế Sâm nhìn cô.

Tâm tư của Mặc Sơ bị anh nhìn thấu, cô đâu có trải đời như anh!
"Tôi hy vọng có thể học hỏi Tổng giám đốc Quyền, cố gắng làm được tốt nhất." Mặc Sơ cũng ngước mắt lên, hai ánh mắt va vào nhau.

Quyền Đế Sâm chỉnh lại trang phục một chút, không nói gì nhưng thầm chấp nhận là sẽ dạy cô.

Anh cất bước đi về phía văn phòng của mình, Mặc Sơ lập tức đi theo anh, hai người cùng đến phòng làm việc.

"Tổng giám đốc Quyền, tôi mang theo bản kế hoạch, anh xem bây giờ hay tôi để lại, khi nào anh rảnh thì xem?" Lúc ở trong thang máy, Mặc Sơ đứng bên cạnh anh.

Mặc Sơ đưa tay nhận lấy, lật trang thứ nhất ra, xem qua mấy dòng rồi nói dứt khoát: "Làm lại đi!"
Mặc Sơ sững sờ ngay tại chỗ, nhẽ ra cô phải sớm đoán được làm việc bên Quyền Đế Sâm sẽ không dễ dàng.

Anh nói xong, sải bước ra khỏi thang máy, Mặc Sơ đi theo sau anh.

Một giây trước, sắc mặt anh vẫn còn như gió nhẹ mưa phùn, vậy mà giờ phút này đã giăng đầy mây đen.

"Tổng giám đốc Quyền, có thể cho tôi biết là chi tiết nào trong bản kế hoạch khiến anh không hài lòng không?" Mặc Sơ thận trọng hỏi thăm ý kiến của anh.

Quyền Đế Sâm dừng bước, nhìn từ trên cao xuống: "Nguyên nhân cô phải tự tìm, bây giờ cô lại hỏi tôi?"
Mặc Sơ thật sự không đoán được suy nghĩ của anh, tất nhiên cô cũng không phải chưa từng gặp khách khó đối phó.

"Khách hàng là thượng đế"? Lời của Quyền Đế Sâm chính là thánh chỉ.

"Vâng! Tôi quay về làm lại ngay!" Mặc Sơ đón lấy ánh mắt của anh.

Cô quay lại phòng làm việc, xem đi xem lại bản kếhoạch, rốt cuộc là điểm nào khiến Quyền Đế Sâm không hài lòng chứ?
Cô tăng ca đến khuya, cuối cùng phát hiện ra một vấn đề.

Đợi đến khi cô làm lại xong bản kế hoạch, nhìn chiếc đồng hồ của anh trên tay, cô bỗng dưng có cảm giác ấm áp.

Cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve viền mặt đồng hồ.

Sáu năm trôi qua, chiếc đồng hồ đã hơi cũ một chút, nhưng viền càng bóng loáng.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, sáu năm rồi, cô từ một cô gái biến thành một người phụ nữ đích thực, hai đứa con sinh đôi cũng dần trưởng thành.

Có đôi khi cũng không nhận ra mình đang trưởng thành, nhưng khi nhìn hai đứa trẻ đang lớn lên, mới biết rằng mình thực sự già rồi.

Cô già rồi sao? Cô chỉ mới hai mươi bốn tuổi thôi mà!
Nghĩ tới đây, Mặc Sơ lại không nhịn được bật cười một tiếng.

Cho nên sinh con sớm cũng tốt, đứa bé lớn lên nhưng cô vẫn còn trẻ.

Mấy năm nay, mặc kệ khổ cực biết bao, cuộc sống gian nan đến nhường nào, chiếc đồng hồ này vẫn luôn làm bạn bên cô, để cô có động lực bước tiếp.

Hoàn thành xong công việc, cô rời phòng làm việc về nhà.

Trong nhà đã truyền ra mùi thơm của thức ăn, cô đứng bên ngoài gõ cửa.

Mặc Hi hỏi từ bên trong: "Ai vậy?"
"Bạn có một gói hàng, xin mời ra ký nhận!" Mặc Sơ đứng ngoài cửa, học giọng điệu của nhân viên chuyển phát nhanh.

Mặc Hàm chạy ra trước, hôn cô một cái: "Con rất thích bưu kiện này.

Chắc lần sau nhân viên chuyển phát nhanh phải đưa mẹ về sớm một chút mới được!"
Mặc Hi bê thức ăn đặt lên bàn, Mặc Sơ không kịp cầm đũa, trực tiếp dùng tay bốc, kết qua là bị con trai đánh "bép" một cái vào tay.

"Trẻ mẫu giáo cũng biết là phải rửa tay trước khi ăn để không bị bệnh." Mặc Hi hừ một tiếng.

Mặc Sơ chu chu cái miệng nhỏ, nũng nịu: "Cậu Hi, cậu đút cho tôi một miếng sườn xào chua ngọt đi, tôi đói đến mức không đi nổi nữa rồi.

Nếu như không phải là nhớ đến trong nhà còn có một anh chàng đẹp trai, tôi thật sự không có động lực về đến nhà nữa."
Tay nghề của Mặc Hi có thể nói là không ai sánh bằng, thức ăn do cậu bé nấu đều có màu sắc và mùi vị có một không hai.

Mặc Hi rất đau lòng vì cô phải tăng ca tới giờ này mới về đến nhà, cậu gắp một miếng sườn đưa đến gần miệng cô: "Nào, há miệng ra!"
"Cảm ơn cục cưng yêu quý!" Mặc Sơ vui vẻ ăn, còn không quên khen cậu: "Mùi vị này chỉ có trên trời mới có, dưới trần gian hiếm khi được thưởng thức."
Một nhà ba người ngồi xuống ăn cơm.

Mặc Hàm cướp một miếng sườn mà anh trai đã gắp, Mặc Hi nhìn em gái: "Lúc anh bận bịu trong bếp thì em xem phim hoạt hình, vậy mà giờ còn giành với anh à?"
“Ai bảo anh ra đời sớm hơn em mười phút." Mặc Hàm nói một cách đương nhiên: “Làm anh là phải phụ trách nấu cơm, giặt quần áo, đắp chăn, yêu thương em gái.

Em gái chỉ cần xem ti vi, chơi rồi ngủ là được”.

Nói xong, Mặc Hàm còn nháy mắt với Mặc Sơ.

Mặc Sơ lập tức bồi thêm: "Con trai phải yêu thương con gái, bắt đầu từ việc nấu cơm, giặt quần áo."
Mặc Hàm giơ tay lên, hai mẹ con ăn ý đập tay: "Yeah!"
Mặc Hi bó tay rồi, làm con trai thật khó! Làm một người đàn ông tốt càng khó hơn! Ai bảo cậu bé là người đàn ông duy nhất trong nhà chứ!
Mặc Sơ nhanh chóng ăn xong một chén cơm, Mặc Hi thấy Mặc Sơ ăn nhanh như vậy thì nói: "Mẹ ăn uống kiểu này thì ai dám cưới mẹ chứ?"
Mặc Sơ đang ăn một miệng cơm, bây giờ cô đã kết hôn rồi được chứ? Mặc kệ cô và người đàn ông kia có yêu nhau hay không, dù sao trên giấy đăng ký kết hôn của cô đã viết tên của Quyền Đế Sâm rồi.

Cô vào phòng lấy giấy đăng ký kết hôn ra.

Mặc Sơ vô cùng khí thế đập mạnh xuống bàn.

"Nhìn đi, xem có ai dám cưới mẹ không?" Mặc Sơ mỉm cười.

Mặc Hi còn chưa kịp xem thì Mặc Hàm đã cướp mất, cô bé mở ra nhìn một cái: "Wow, chú này đẹp trai quá! Hi Hi à, khuôn mặt còn khá giống anh nữa!"
Mặc Hi nhìn thoáng qua giấy đăng ký kết hôn, hừ một tiếng rồi bình tĩnh trả lời như gió thoảng mây trôi: "Giấy tờ giả chứ gì! Đến chỗ ga xe lửa, bãi ô tô hoặc ga tàu điện ngầm đều có thể dễ dàng làm được.

Sơ Sơ à, con xin mẹ đấy, nếu đã làm giấy đăng ký kết hôn giả thì cũng không cần để ảnh của một người đàn ông giống con thế này chứ!"
Mặc Sơ lấy lại giấy đăng ký kết hôn rồi trêu Mặc Hi: "Cục cưng Hi Hi của mẹ, mẹ thích con, mẹ yêu con mà! Mẹ cứ tìm một người đàn ông giống con để làm giấy đăng ký kết hôn giả đấy, không được à?"
Mặc Hàm vừa ăn một miếng sườn thơm ngon, vừa cười nói: "Anh à, em cũng rất thích anh, em cũng rất yêu anh.

Sáng mai anh làm bánh ngọt cho em ăn đi!"
Mặc Sơ thu dọn phòng bếp rồi tắm rửa và đi ngủ.

Trong phòng bọn nhỏ, hai đứa bé nằm trên giường tầng, đang nói chuyện phiếm trên trời dưới đất.

Mặc Hàm: "Anh à, anh nói xem, có khi nào người đàn ông kia là bố của chúng ta không?"
Mặc Hi giữ yên lặng.

Mặc Hàm nói tiếp: "Em nhớ tên của ông ta rồi, để có thời gian đi gặp ông ta thử xem..

Anh nói xem, lúc hai anh em chúng ta từ trên trời hạ xuống trước mặt ông ta, ông ta có ngạc nhiên và mừng rỡ không?"
Lúc này Mặc Hi mới nhàn nhạt hừ một tiếng: "Em không đọc báo sao? Ông ta đang tổ chức một cuộc thi tuyển vợ đấy! Em đi gặp ông ta thì ông ta chỉ có sợ chứ không có vui đâu."
"Chẳng lẽ đây chính là loại đàn ông phụ bạc trong truyền thuyết à?" Mặc Hàm giả khóc hu hu.

"Đừng nghĩ nữa, mau ngủ đi!" Mặc Hi trở mình rồi nằm ngủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui