Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2


Quyền Đế Sâm thấy Mặc Sơ thò đầu ra, trên một bên má cô bị Mặc Hàm vẽ một con heo hồng nhỏ, rất là đáng yêu.

Anh cong môi: "Rất xinh!"
"Em cũng vẽ cho anh một cái!" Mặc Sơ trừng anh một cái, rõ ràng là bênh con gái mà!
"Được!" Quyền Đế Sâm đi tới trước mặt cô, anh ngưng mắt nhìn cô: "Anh đi vào, em vẽ cho anh!"
Mặc Sơ nhìn phòng tắm: "Không có bút!"
Quyền Đế Sâm mỉm cười: "Dùng tay vẽ!"
Mặc Sơ: "..."
Quyền Đế Sâm nói bên vành tai trắng nõn của cô: "Bình thường anh cũng sẽ dùng ngón tay, chỉ điểm giang sơn trên người em..."
"Anh thật xấu!" Mặc Sơ đỏ mặt, cô nhìn dáng người cao to của anh đi vào.

Anh còn đóng cửa phòng tắm lại.

Đây đúng là lòng Tư Mã Chiêu, cô còn không hiểu thì đúng là không còn gì để nói.

Vừa nãy hai người đang ôm nhau nồng nhiệt thì bị hai đứa trẻ nấp trong tủ quần áo làm gián đoạn!
Bây giờ, hai đứa trẻ đều đi ngủ rồi.

Cũng đã đến giờ bọn họ ân ái nhau rồi.

Mặc Sơ đứng trước gương, Quyền Đế Sâm đứng sau lưng cô.

Hai người đều cởi trần, chiều cao của cô chỉ đến dưới tai anh, anh cao hơn cô 20 cm.

Mặc Sơ có 168 cm, Quyền Đế Sâm ít nhất cũng phải 188 cm, trong gương, trai tài gái sắc, cô là cô gái cao gầy, anh cũng là người chồng tài ba.

Bàn tay anh đặt lên nửa bên má cô.

"Anh rửa sạch cho em!" Anh thấp giọng cười.

Mặc Hàm tinh ranh, trêu mẹ, bất kể là Mặc Sơ, hay là Mặc Hàm, thì đều là người phụ nữ quan trọng nhất trong sinh mệnh anh.

Mặc Sơ để anh rửa mặt cho cô, hai người nhìn nhau cười một cái, không tiếng động tuyền lại tình cảm không cần nói cũng hiểu.

Sau khi nước rửa mặt nhỏ xuống áo, chiếu lên đường cong lung linh của cô, bầu không khí cũng xảy ra biến chuyển.

Quyền Đế Sâm cúi đầu hôn lên môi cô, anh ôm cô lên bệ lưu ly...!
Từ phòng tắm chiến đấu liên tục đến phòng ngủ, tiếng ân ái liên tục, không dứt bên tai.

Quyền Đế Sâm chiều cô hết sức trong khả năng, cho cô cảm nhận tuyệt vời nhất trong thời gian này.

Mặc Sơ cũng dịu dàng mà kiều mị đáp lại anh, giữa vợ chồng, một người ra chiêu, một người đáp lại, mới có thể trở thành hai bên tốt nhất.

Anh hiểu thế nào là hô, cô biết thế nào là ứng.

Giữa một hô một ứng, là anh và cô tốt nhất.

Mặc Sơ run rẩy không dứt trong lòng anh, giống như tận tình cảm nhận kích tình của xa qua núi gào thét, ở trên đám mây nhìn xuống mặt đất, dùng hết sức đi reo hò, dùng hết sức đi yêu một người.

"Sơ Nhi.." Quyền Đế Sâm thấy cô nhắm chặt hai mắt: "Ngoan, mở mắt ra nhìn anh..."
Mặc Sơ mở mắt ra, nhìn anh, diện mạo tuấn tú của anh, ánh mắt tràn ngập cưng chiều đó, khiến cô kìm lòng không đậu liền gọi: "Ông xã..."
Anh ôm cô thật chặt, để cô đi theo tiết tấu của anh, bay lên đỉnh cao nhất.

...!
Biệt thự ở cạnh biển.

Cố Trạch Dã về khá muộn, anh ta đứng cạnh Thanh Ba Câu lâu nhất.

Sau khi anh ta về, trên khuôn mặt mang theo nụ cười.

Cố Vãn Vãn xem ti vi ở trong phòng khách, cô ấy thấy anh ta đã về: "Anh, muộn thế này..."
"Ở chỗ chú Thân, có một số việc nên nán lại, sao em còn chưa ngủ?" Cố Trạch Dã ngồi xuống cạnh cô ấy: "Đừng thức khuya, không tốt cho cục cưng!"
"Anh uống rượu à?" Cố Vãn Vãn khịt mũi: "Anh, có phải anh sắp lên chức không?"
Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy: "Văn kiện còn chưa xuống đâu!"
"Vậy là đã có thông tinh nội bộ rồi!" Cố Vãn Vãn vui vẻ nói: "Chúc mừng anh!"
"Đứa bé có ngoan không?" Cố Trạch Dã nhìn chiếc bụng đã nhô cao của cô ấy, anh ta phải tìm một người tin được, tới chăm sóc Vãn Vãn, bởi vì Cố Vãn Vãn có thể sinh em bé bất cứ lúc nào.

Cố Vãn Vãn bẹp miệng: "Cả tối chưa có động đậy, có thể là bởi cậu chưa về nhà đó!"
Cố Trạch Dã mỉm cười: "Sau này, anh sẽ cố gắng về sớm."
"Em nói đùa thôi!" Cố Vãn Vãn nói: "Sự nghiệp của anh quan trọng hơn!"
Cố Trạch Dã ngưng mắt nhìn cô ấy: "Vãn Vãn, bất kể anh có làm gì, trong lòng anh em là mãi là người quan trọng nhất!"
"Biết rồi!" Cố Vãn Vãn gật đầu: "Anh của em, cũng là người thân nhất của em! Tất nhiên, bây giờ còn phải thêm một cục cưng nhỏ nữa! Phải rồi, anh, sau khi anh rảnh, anh nghĩ cho cục cưng một cái tên nhé!"
"Được!" Cố Trạch Dã dịu dàng nhìn cô ấy: "Em mau đi ngủ đi!"
"Anh, ngủ ngon!" Cố Vãn Vãn vui vẻ cười nói.

"Ừ, Vãn Vãn, ngủ ngon!" Cố Trạch Dã cũng nở nụ cười.

Anh ta nhìn theo bóng dáng cô ấy biến mất khỏi phòng khách, anh ta mới chậm rãi ngồi lên sô pha, hôm nay, anh ta mệt quá!
Nhưng mà, về đến nhà, mọi sự mệt mỏi đều bị quét sạch.

...!
Nhà họ Mộ.

Mộ Thế Trung đã uống rượu, lâu rồi ông ta không vui như vậy!
Vạn Hương uống trà cùng ông ta ở trong phòng khách, ông ta nắm tay Vạn Hương: "Nhà họ Mộ chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt! Nhất định sẽ..."
"Đúng vậy!" Vạn Hương nhìn ông ta chăm chú, bà ta xúc động và kính nể ông ta: "Thế Trung, ông cũng phải giữ gìn sức khỏe!"
Mộ Thế Trung nở nụ cười: "Bà biết không? Hôm nay tôi đưa bà đi, bọn họ đều bảo chúng ta giống như bố và con gái, không giống là vợ chồng! Tôi già như vậy à?"
Vạn Hương mỉm cười: "Hôm nay tôi đã gặp bà Quyền, cô ấy cũng bảo rằng tôi rất trẻ, giống như chị của Ngạo Hạo đấy..."
"Bà Quyền? Mặc Sơ, vợ của Quyền Đế Sâm?" Nụ cười của Mộ Thế Trung nhoáng cái cứng lại.

"Đúng vậy." Vạn Hương nhỏ giọng nói, bà ta cũng không dám cười nữa.

Sắc mặt của Mộ Thế Trung lập tức lạnh xuống: "Sau này đừng có bất kỳ qua lại nào với cô ta nữa."
Vạn Hương rất ít khi thấy ông ta hầm hầm với mình như thế này, tuy bà ta không biết là tại sao, nhưng vẫn nghe lời đồng ý: "Vâng!"
Mộ Thế Trung lại cảm thấy mình đã quá nghiêm khắc với bà ta, ông ta lại giải thích: "Cô ta là người tổ chức hôn lễ, cô ta từng lên kế hoạch cho Dật Phong và Tuyết Nhi chia tay! Trên đời làm gì có người tổ chức hôn lễ như thế cơ chứ?"
Vừa nhắc tới Quyền Đế Sâm, tâm trạng tốt đẹp của Mộ Thế Trung liền xấu đi.

"Được rồi, giờ đã muộn rồi, đi tắm rồi đi ngủ thôi." Mộ Thế Trung đi vào trong phòng trước.

Vạn Hương vẫn ngồi trong phòng khách, nhất thời chưa có hồi thần lại.

Lúc này, Mộ Ngạn Hạo đã về.

"Chị Hương, đang nghĩ gì đó?" Mộ Ngạn Hạo ngồi xuống cạnh bà ta.

Vạn Hương liếc anh ta một cái: "Muộn thế này mới về?"
"Đó là theo thời gian của người già bọn mẹ mà, lấy thời gian của người trẻ bọn con, ngày hôm nay vừa mới bắt đầu này!" Mộ Ngạn Hạo uống một ngụm trà: "Thật không biết uống cái này có gì ngon? Chị Hương, em đang nghĩ gì vậy?"
"Con có từng nghe nói về Mặc Sơ không?" Vạn Hương hỏi anh ta.

"Con biết!" Mộ Ngạn Hạo lập tức lên tinh thần: "Một chị gái rất xinh đẹp cũng rất dịu dàng!"
Vạn Hương thở dài một tiếng: "Mẹ cũng cảm thấy cô ấy rất tốt."
"Nhưng bố sẽ không thích!" Mộ Ngạn Hạo liếc liếc đôi mắt như lưu ly của anh ta: "Cái này có liên quan với hôn sự của anh! Là anh muốn hủy bỏ hôn ước với chị Tuyết Nhi, nhưng bố lại tính món nợ này lên đầu chị Mặc Sơ."
"Được rồi!" Vạn Hương đứng lên: "Con cũng đi ngủ sớm đi, đừng ra ngoài chơi tiếp nữa! Bây giờ anh con không ở nhà, con đừng làm bố tức giận!"
"Con biết rồi." Mộ Ngạn Hạo đẩy bà ta: "Mẹ mau đi an ủi bố con đi!"
"Thằng nhóc thối!" Vạn Hương lườm anh ta một cái.

...!
Sáng sớm hôm sau.

Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, ánh mặt trời ngày đông chiếu lên khuôn mặt Mặc Sơ.

Lúc Mặc Sơ tỉnh dậy, cô liền cảm nhận được một ánh sáng ấm áp.

Người đàn ông bên cạnh cô không còn ở bên cạnh cô nữa, cô nhìn đồng hồ, cũng đã hơn mười giờ rồi.

Bây giờ cô vẫn đang nghỉ phép, không cần đến công ty.

Lúc này, cô lười biếng dựa vào đầu giường, hưởng thụ ánh nắng chiếu lên khuôn mặt, ấp áp ôn hòa.

Đột nhiên, cánh cửa "phanh" một tiếng mở ra.

Bạch Tử nhìn thấy Mặc Sơ, bà ta nhìn cô một cái là thấy dáng vẻ bị đàn ông yêu thương qua, cả người tỏa ra hương vị biếng nhác mà tươi ngon.

Có sự xinh đẹp và quyến rũ của phụ nữ, nhưng lại có cảm giác giận và ngọt.

Mặc Sơ biết Bạch Tử không có ý tốt, cô chỉ thản nhiên liếc bà ấy một cái, rồi không nói gì.

Bạch Tử khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh giường của Mặc Sơ.

"Mặc Sơ, cái gì đã làm cô hồi tâm chuyển ý, vẫn còn muốn ở lại bên cạnh Quyền Đế Sâm?" Bạch Tử hỏi thẳng cô.

Trên khuôn mặt Mặc Sơ tỏa ra một nụ cười nhạt: "Sức quyến rũ của Đế Sâm quá lớn, con lưu luyến anh ấy! Hết cách, phu nhân, ái bảo phu nhân sinh anh ấy ra đẹp trai như vậy, lại có bản lĩnh như vậy nữa!"
"Da mặt cô dày thế à?" Bạch Tử hùng hùng hổ hổ.

Mặc Sơ thì lại ung dung thoải mái: "Da mặt tôi có dày hay không không quan trọng, Đế Sâm thích là quan trọng nhất! Ai bảo con trai phu nhân cứ thích tôi chứ!"
"Cô..." Bạch Tử bị Mặc Sơ chọc tức, bà ấy chỉ vào mặt Mặc Sơ rồi nói: "Tốt nhất là cô hãy nhận thức rõ ràng, hai người sẽ không có kết quả tốt đâu! Thằng bé không yêu cô thật lòng, nó chỉ lợi dụng cô mà thôi!"
Ánh mắt Mặc Sơ nhiễm ý cười: "Trái lại tôi lại muốn hỏi phu nhân, bà tìm đủ mọi cách chia rẽ tôi và Đế Sâm, ngoại trừ ân oán tình thù của đời trước ra, còn có gì nữa? Có phải là bởi vì bà không có được tình yêu của bố Đế Sâm, đúng không, nên bà muốn tăng thêm sự thêm thảm đau đớn như thế lên người Đế Sâm?"
Mặc dù Mặc Sơ đang cười, nhưng mỗi một câu nói, lại giống như con dao đang đâm vào mặt Bạch Tử.

Mặc Sơ sẽ không chủ động đi trêu chọc người, nhưng, người khác năm lần bảy lượt chỉ vào mũi cô mắng này nọ, cô cũng sẽ không nể mặt, cô cũng sẽ phản kích.

Sắc mặt Bạch Tử tái nhợt, tâm sự của mình bị Mặc Sơ đâm trúng, cô còn cười cười nói nữa!
Trông Mặc Sơ không giống như đang chỉ trích, thực ra mỗi câu nói đều nhắm thẳng vào tâm lý của Bạch Tử.

"Mặc Sơ, cô cút ra ngoài cho tôi!" Bạch Tử tức đến run người.

Mặc Sơ thản nhiên đứng lên, chỉ có điều là cô ung dung liếc Bạch Tử một cái, sau đó cô đi đánh răng rửa mặt thay quần áo: "Nếu như là Đế Sâm nói như thế, tôi sẽ nghe lời anh ấy, nếu như là phu nhân, tôi sẽ mặc kệ phu nhân."
Bạch Tử không làm gì được Mặc Sơ, bà ấy tức đến nỗi cả người run cầm cập, run không ngừng.

Mặc Sơ đi vào phòng tắm, cô nhìn mình trong gương, dáng vẻ tươi ngon mọng nước rất xinh đẹp.

Người khác muốn chia rẽ cô và Quyền Đế Sâm, đó là việc của người khác!
Chỉ cần cô muốn ở bên anh, thì cô không cần sợ cái gì hết!
Cô thích Quyền Đế Sâm, bất kể anh là dáng vẻ gì, cô đều thích anh!
Bất kể Bạch Tử có dùng cách gì, đó là chuyện của Bạch Tử!
Cô sẽ kiên trì với suy nghĩ trong lòng mình!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui