Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2


Bạch Tử không ngờ Mặc Sơ lại hồi tâm chuyển ý, hơn nữa tối qua hai người còn làm chuyện thân mật nhất nữa.

Nam nữ trẻ tuổi cãi nhau, chẳng qua là đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa.

Tình cảm của vợ chồng son lại ngọt ngào như mật rồi.

Cuối cùng Bạch Tử không chịu được nữa, chậm rãi ngã xuống sàn.

Sau khi Mặc Sơ đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong, cô trông thấy Bạch Tử ngã trên sàn không nhúc nhích.

"Phu nhân..." Mặc Sơ bước nhanh tiến lên: "Phu nhân, bà sao vậy?"
Liệu Bạch Tử có bị cô chọc tức chết rồi không? Mặc Sơ giật mình, mặc dù cô rất ghét Bạch Tử, nhưng nói thế nào thì đây cũng là mẹ của Quyền Đế Sâm!
Cô nhớ, điều đầu tiên Quyền Đế Sâm sẽ làm là kiểm tra mạch đạp ở bên cổ.

Mặc Sơ cũng đưa ngón tay dò xét mạch đập của Bạch Tử, ngón tay cô cũng đang không ngừng run run.

Sau khi cô cảm nhận được là mạch của Bạch Tử đang đập, Mặc Sơ mới dần thở phào nhẹ nhõm.

Cô lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Vũ Trạch trước: "Vũ Trạch, anh mau tới đây, phu nhân ngất xỉu rồi!"
"Được, tôi qua ngay, cô đừng động vào bà ấy!" Lục Vũ Trạch hỏa tốc chạy tới.

Cái này vừa nghe liền biết là mâu thuẫn nội bộ của đại boss, người làm viên chức này phải chạy đi dập lửa!
Bằng không đi chậm, thế lửa cháy lan ra thì không ai khống chế được nữa.

Sau khi Lục Vũ Trạch cấp tốc chạy tới, anh ta kiểm tra sau đó cho nhân viên chữa bệnh nâng người lên xe cấp cứu, anh ta trấn an Mặc Sơ: "Phu nhân khó thở công tâm, nhất thời không chịu nổi nên ngất đi thôi!"
Nhưng mà, Lục Vũ Trạch đang thầm nghĩ, không nhìn ra nha, thoạt nhìn trông Mặc Sơ dịu dàng độ lượng, còn có thể làm cho bà mẹ cứng như này tức đến nỗi ngất xỉu hả?
Mặc Sơ gật đầu: "Tôi gọi điện cho Đế Sâm."
Cô gọi điện ngay cho Quyền Đế Sâm: "Đế Sâm..."
Quyền Đế Sâm nghe thấy giọng nói như sắp khóc của cô, anh lập tức nói: "Sơ Nhi, đừng vội, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Mẹ anh bị em chọc tức đến nỗi ngất xỉu rồi!" Mặc Sơ thành thật nói.

Quyền Đế Sâm không ngờ, tối qua anh vừa làm hòa với Mặc Sơ, hôm nay mẹ anh đã đi tìm Mặc Sơ rồi!
"Em bình tĩnh trước đã, em gọi điện cho Vũ Trạch, anh cũng tới ngay đây." Quyền Đế Sâm đi ra khỏi văn phòng.

Mặc Sơ nói: "Bây giờ bọn em đang ở trên xe cấp cứu rồi, em tới thẳng bệnh viện là được."
"Được!" Quyền Đế Sâm cúp điện thoại, sau đó anh đi về phía bệnh viện.

Trong bệnh viện.

Bạch Tử ở trong phòng cấp cứu, Lục Vũ Trạch dẫn theo bác sĩ đang cứu chữa.

Mặc Sơ đứng một mình ở hành lang, trong ánh nắng nhẹ chiếu lên hành lang, dáng vẻ yết ớt của cô trông càng khiến cho người ta đau lòng.

Quyền Đế Sâm bước nhanh tới, anh đi tới trước mặt Mặc Sơ.

"Sơ Nhi..." Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi tái nhợt, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Đế Sâm, xin lỗi! Em đã nói một vài lời kích động, chọc tức bà ấy!"
Quyền Đế Sâm vươn tay ra ôm cô vào lòng: "Đây là bà ấy chủ động tới gây sự! Không trách em được! Không sao.

Không cần lo lắng!"
Mặc Sơ thấy anh không có mắng cô một câu nào, trái lại còn hiểu cho cô như vậy, cô gật đầu cảm kích.

Hai người đứng cùng nhau, đợi cửa phòng cấp cứu mở ra.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Quyền Đế Sâm gọi điện cho Tần Thời: "Chú Tần, mẹ tôi ngất xỉu rồi, chú tới bệnh viện một chuyến đi!"
Tần Thời vừa mới giải phẫu xong một thi thể, sau khi làm ra báo cáo, ông ta tới luôn.

"A Tử đâu?" Tần Thời rất lo lắng.

Mặc Sơ nói: "Vẫn đang ở trong phòng cấp cứu!"
Tần Thời thở dài một tiếng: "Bây giờ sức khỏe bà ấy không như trước nữa! Bản thân lại quá cố chấp, haiz..."
"Cháu đã nói một vài câu quá khích, chọc tức bà ấy!" Mặc Sơ nhẹ giọng nói.

Tần Thời ngưng mắt nhìn cô: "Mặc Sơ, cũng không trách cháu được! A Tử quá cố chấp với chuyện này, cô bé cháu thoạt nhìn thì dịu dàng, thực ra là ngoài mềm trong cứng, chắc là cháu đã bảo bà ấy không có được tình yêu của bố Đế Sâm phải không!"
"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.

Quyền Đế Sâm đưa một tay ra ôm vai Mặc Sơ: "Cả đời này, chuyện mà bà ấy để ý nhất chính là chuyện này, coi như em đã trọc trúng xương sống của bà ấy rồi đấy! Phỏng chừng bà ấy có thể an phận một thời gian rồi!"
Mặc Sơ cũng khẽ thở dài một hơi: "Cần gì phải để ý người khác nói gì cơ chứ? Giống như người khác nói em, họ bảo là Đế Sâm không yêu em, em nghe nghe là được rồi, người ta nói câu này là có mục đích mà! Đế Sâm có yêu em hay không, trong lòng em có cân nhắc nha!"
"Mặc Sơ, tình huống của cháu không giống tình huống của A Tử.

Đế Sâm không có người phụ nữ khác, thằng bé cũng thật lòng tốt với cháu! Nhưng mà, bố của Đế Sâm còn có người phụ nữ khác, hơn nữa còn có một đứa con riêng." Tần Thời nói với cô: "Đó là sự phản bội tàn khốc đối với một người phụ nữ, đó là biểu hiện của việc bất trung với hôn nhân, nỗi đau như thế, năm này tháng nọ tích tụ trong lòng, sao bà ấy có thể không buồn được cơ chứ?"
Mặc Sơ gật đầu: "Sau này cháu sẽ khoogn nói với bà ấy những lời này nữa!"
Khi ba người đang nói chuyện, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Bạch Tử được đẩy vào trong phòng bệnh tiếp tục quan sát.

Bạch Tử đã tỉnh lại, bà ấy nhìn thấy Tần Thời, Quyền Đế Sâm, Mặc Sơ đều ở đây.

Tần Thời nói: "Các cháu ở bên ngoài chờ chú, chú đi vào thăm trước!"
"Vâng!" Quyền Đế Sâm gật đầu.

Tần Thời đi vào phòng bệnh, ông ta đóng kín cửa lại, sau đó tiến lên nắm lấy tay Bạch Tử: "A Tử, đừng giận nữa, sức khỏe của mình là quan trọng nhất!"
Bạch Tử nhìn ông ta: "Có phải là tôi thất bại lắm không? Mặc Sơ dám nói tôi như thế, đó là khí thế mà Đế Sâm cho cô ta! Chồng tôi mất rồi, con trai cũng không đứng về phía tôi..."
"Hôn nhân đổ vỡ thì cứ đổ vỡ đi! Bà xem trên đời này, có mấy ai chưa đổ vỡ cơ chứ? Đường đời còn rất dài, không có sai lần thì sao gặp được đúng người cơ chứ?" Tần Thời an ủi bà ấy: "Con trai đã lớn rồi, thằng bé có chủ trương của mình, huống hồ, ở thành phố S này cũng không tìm được một đứa con trai như Đế Sâm nữa đâu, đừng nói là thành phố S, kể cả nhìn khắp cả nước, toàn thế giới, thằng bé cũng là một người ngạo thị quần hùng và nổi bật nhất.

"Con cái lớn rồi, làm người lớn thì buông tay thôi! Huống hồ ngay lúc bà ngất, Mặc Sơ đã gọi ngay cho bác sĩ, gọi ngay cho Đế Sâm, cô bé là một cô gái lương thiện, chỉ là đầu thai sai thôi." Tần Thời khuyên bảo bà ấy: "Còn nữa, thị phi đúng sai, Đế Sâm đều rõ! Chúng ta làm người hưu nhàn, không hỏi thế sự, chẳng phải là tốt hơn sao? Thế giới rộng như thế này, đã vất vả cả đời rồi, đi ra ngoài ngắm nhìn nhiều hơn đi!"
"Lão Tần, tôi không phải ông! Tôi không làm được như ông!" Bạch Tử lắc đầu: "Ông cũng đừng khuyên tôi nữa! Ông đi ra nói với bọn họ, bây giờ tôi cũng không muốn nhìn thấy bọn họ, bảo họ đừng vào nữa!"
"Được!" Tần Thời gật đầu: "Tôi đi nói với bọn chúng một tiếng rồi vào."
Tần Thời đi ra, ông ta nói với Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ: "A Tử bảo các cháu về trước đi! Phải làm gì thì cứ đi làm cái đó đi!"
"Vâng!" Trái lại, Quyền Đế Sâm rất sảng khoái, anh kéo tay Mặc Sơ đi ra ngoài bệnh viện.

Anh xem đồng hồ: "Đã qua giờ ăn cơm trưa rồi, chúng ta đến nông trường ăn đi!"
"Được." Mặc Sơ lên xe với anh.

Chiếc xe đi tới nông trang gia đình.

Sau khi Quyền Đế Sâm gọi món, hai người ngồi đối diện nhau.

Anh nhìn Mặc Sơ: "Chuyện hôm nay, em không cần phải để trong lòng.

Bà ấy là người như vậy đấy!"
Mặc Sơ gật đầu: "Anh sống cùng bà ấy từ nhỏ, cũng rất mệt đúng không!"
Có thể nghĩ, Bạch Tử là người vợ sắt thét nổi tiếng, chồng phản bội, chắc chắn bà ấy sẽ dạy dỗ con trai càng thêm nghiêm khắc hơn.

"Lúc nhỏ không hiểu lắm!" Quyền Đế Sâm nói với giọng điệu rất lạnh nhạt: "Sau khi lớn lên rồi, làm người đàn ông mà nói thì anh không thích kiểu phụ nữ như bà ấy! Bố không yêu bà ấy, anh cũng có thể hiểu được."
"Thế anh thích kiểu phụ nữ như thế nào?" Mặc Sơ đưa hai tay lên chống má, hai mắt sáng long lanh nhìn anh chăm chú.

"Anh thích phụ nữ mập một chút!" Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô, người phụ nữ nhỏ này còn hố anh cơ.

Mặc Sơ hơi thất vọng: "Em béo không?"
"Ừm, quá gầy!" Quyền Đế Sâm tỉnh rụi nói.

"Vậy là anh không thích em rồi!" Mặc Sơ dẩu miệng.

Thực ra phụ nữ ấy, cho dù trong lòng biết là anh tốt với cô, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng anh nói ra.

Quyền Đế Sâm còn gật đầu một cách trịnh trọng: "Em ăn thêm một chút, mập lên chút, em liền thích rồi!"
Trong lòng Mặc Sơ dần ngọt ngào, nhưng vẫn không phải là ngọt nhất.

Nhưng mà, cô cũng biết, đây đã là cực hạn của Quyền Đế Sâm rồi.

Cô mà để anh nói thêm gì nữa, e là anh cũng không nói ra được nữa.

Sau khi hai người ăn cơm xong, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đều tự đến công ty làm việc.

Sau khi Mặc Sơ tới, Triển Lê Hàn liền gọi cô tới văn phòng chủ tịch.

"Mặc Sơ, cô đến làm nhanh vậy? Phải rồi, lần sau bất kể có khách nào tới, có yêu cầu gì, cô đều phải hỏi qua ý của tôi, tôi cử người đi cùng cô." Triển Lê Hàn biết cô di làm việc gặp nguy hiểm, nên dặn cô nhiều lần.

"Được, cảm ơn giám đốc Triển." Mặc Sơ nói: "Không còn chuyện gì nữa, tôi về làm việc đây."
Sau khi cô quay lại phòng làm việc của mình, cô nhìn thấy chị Tông đang ngồi ở chỗ ngồi yên lặng rơi lệ.

Mặc Sơ đi tới bên cạnh chị Tông: "Chị Tông, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Anh ta muốn ly hôn với chị, anh ta không cần con, cũng không chịu đưa phí nuôi con!" Chị Tông đau lòng nói: "Anh ta bảo anh ta chỉ chi tiền đến 18 tuổi, nhưng mà, con trai chị 18 tuổi mới đi học đại học, thằng bé còn muốn ra nước ngoài đào tạo sâu, những chi phí này, sao mà chị gánh vác nổi? Anh ta giữ tiền của mình đi nuôi phụ nữ trẻ, người phụ nữ đó lại sinh con cho anh ta!"
Mặc Sơ thở dài, cuộc hôn nhân của chị Tông và chồng chị ấy là hoàn toàn tan vỡ, giữa bọn họ không có yêu hận tình thù của đời trước, nhưng lại bị những điều vụn vặt của cuộc sống dày vò đến nỗi thương tích đầy mình.

Sau khi người đàn ông của chị Tông mất đi tình cảm mãnh liệt, tìm thấy sự cộng hưởng trên người người phụ nữ trẻ, anh ta kiên quyết yêu cầu ly hôn.

Khi một người kiên quyết ra đi như vậy, thì không gì có thể ngăn được!
Chi bằng buông ty, bảo anh ta bay đi!
"Chị Tông, chị cũng đừng buồn nữa!" Mặc Sơ an ủi cô ấy: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng! Bản lĩnh của một người mẹ là thứ không thể đong đếm! Các con là miếng thịt trên người chúng ta dứt xuống, thằng bé có thành tích tốt, muốn đi học, em tin chị nhất định có năng lực nuôi nấng cậu ấy! Chị xem, chị đã gầy đi rất nhiều! Trước đây chị không dám tin mình lại gầy này."
Chị Tông bị cô chọc cười: "Trước đây, chị thật sự không dám tưởng tượng là chị sẽ gầy, ừm, Mặc Sơ, cảm ơn em đã an ủi chị, chị nhất định sẽ cố gắng, chị cũng sẽ không cam chịu đâu!"
"Về phương diện học phí, nếu không đủ, chị cứ tìm em bất cứ lúc nào!" Mặc Sơ vỗ vai cô ấy.

Quyền Đế Sâm đã cho cô rất nhiều, cô cũng chưa có kiểm kê qua tài sản của mình đâu!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui