Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2


Úc Lạc Hàn thấy việc đầu tiên Mặc Sơ làm là gọi điện cho Quyền Đế Sâm, ánh mắt của anh ta hơi tối lại, trong lòng cô mãi cũng chỉ có một người đàn ông đó thôi nhỉ!
Người của công ty bảo hiểm đã tới chụp ảnh, cảnh sát giao thông hỏi bọn họ vài câu hỏi.

Bởi vì không có thương vong về người, cảnh sát giao thông cũng chỉ hỏi qua loa vài câu.

“Ba người lấy bằng lái xe và đăng ký xe ra đây.

” Cảnh sát giao thông là một chàng trai rất trẻ.

Trong ba chiếc xe, chiếc bị hư hại nặng nhất là chiếc xe của Long Yên.

Long Yên nói trước: “Tôi là người bị hại, xe của anh ta đâm vào xe tôi, nên tôi mới tông vào xe đằng trước.


Long Yên là kẻ xấu cáo trạng trước, rõ ràng cô ta mới là gây sự hành hung.

Chỉ có điều, Úc Lạc Hàn và Mặc Sơ đều biết tính cách của cô ta, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Úc Lạc Hàn thấy Mặc Sơ cũng không có bị thương, anh ta không muốn dây dưa tiếp với Long Yên thêm nữa, anh ta nói: “Công ty bảo hiểm sẽ giải quyết chuyện bồi thường!”
Mặc Sơ không biết tại sao Úc Lạc Hàn lại làm như này?
Anh ta thật lòng cứu cô? Hay là hai người đang diễn kịch, một người đóng vai tốt, một người đóng vai xấu? Khiến cô buông lỏng cảnh giác, rồi lại rơi vào bẫy của cô ta?
Mặc kệ vì sao bọn họ làm vậy, Mặc Sơ nói: “Hai người bàn bạc bồi thường là được, xe của tôi, tôi tự sửa!”
Nói cách khác, cô không muốn có thêm bất kỳ dây dưa gì với bọn họ nữa.

Cô biết, Quyền Đế Sâm đang đối phó nhà họ Mộ, nhà họ Mộ có nền móng rất vững chắc, cộng thêm Mộ Thế Trung đã có chuẩn bị, Quyền Đế Sâm cũng sẽ bận rộn.

Mặc Sơ cũng biết, Thiên Tàn đường đang đối phó Quyền Đế Sâm, cô không muốn bụng Quyền Đế Sâm bị thương, anh là người đàn ông mà cô yêu nhất!
Tất nhiên là Úc Lạc Hàn nhìn ra suy nghĩ trong lòng Mặc Sơ, nhưng mà, anh ta không có giải thích.

Anh ta gật đầu: “Được!”
Long Yên vứt xe, cô ta nói với Úc Lạc Hàn: “Sửa xong thì hãng tìm tôi!”
Cô ta nói xong liền đi.

Cảnh sát giao thông nói: “Anh Úc, anh và công ty bảo hiểm giải quyết hai chiếc xe này à?”
“Đúng!” Úc Lạc Hàn thản nhiên nói.

Lúc này, Quyền Đế Sâm đến!
Cho dù cuộc họp ngày hôm nay có quan trọng đi chăng nữa, thì đối với Quyền Đế Sâm mà nói, Mặc Sơ mới là quan trọng nhất.

Anh bước nhanh tới bên cạnh cô, anh cúi đầu nhìn cô chăm chú: “Em có bị thương không?”
“Em không sao!” Mặc Sơ ngẩng đầu nhìn anh, cô không hề biết là anh đang họp cuộc họp rất quan trọng.

Một người phụ nữ yêu đến sâu đậm, thì sẽ không kìm được có sự ỷ lại vào một người đàn ông.

Quyền Đế Sâm vươn tay ra, ôm cô vào lòng, anh ấn đầu cô vào trước ngực mình, nhìn hiện trường vụ tai nạn xe cộ, rồi lại nhìn thấy Úc Lạc Hàn, Quyền Đế Sâm đại khái đã hiểu ra vài phần.

Úc Lạc Hàn và người của công ty bảo hiểm cùng rời đi.

Quyền Đế Sâm nắm tay Mặc Sơ, rồi đi lên xe.

“Chưa diệt trừ được Long Yên này, thì cô ta chính là một tai họa!” Sắc mặt của Quyền Đế Sâm trầm xuống.

Mặc Sơ dựa đầu vào vai anh: “Anh cứ lo việc của anh trước đi, người mà Long Yên nhằm vào là em, cô ta cũng chỉ có mấy trò cỏn con như này thôi, không làm ra được trò trống gì đâu!”
Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: “Anh sẽ nhổ tận gốc Thiên Tàn đường!”
Mặc Sơ gật đầu.


Long Yên không đâm được Mặc Sơ, cô ta lập tức quay về khách sạn.

Cô ta nghĩ chắc hẳn Trần Phù và Dịch Tang đã ngủ với nhau rồi!
Cô ta cũng không còn cách nào khác, mới bỏ thuốc mẹ mình!
Ai bảo Dịch Tang ích kỷ như vậy, không chịu giúp cô ta cơ chứ?
Cho nên, Long Yên đành phải đưa ra hạ sách này.

Khi Long Yên đứng ngoài cửa phòng của mẹ, cô ta không có nghe thấy tiếng nhấp nhô ở trong phòng, cô ta hơi bực mình.

Phải biết rằng, cô ta đã bỏ một lượng thuốc không ít.

Cô ta giả vờ lo lắng rồi gõ cửa phòng: “Chú Trần, mẹ cháu thế nào rồi?”
Long Yên không biết Trần Phù ở lúc này thô bạo cỡ nào!
Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Dịch Tang xinh đẹp và mất hồn như thế này, nhưng ông ta lại không thể chiếm lấy bà ta!
Anh ta nhìn người huynh đệ mãi mãi mềm nhũn của mình, đó là lần trước sau khi bị Quyền Đế Sâm bắn, thần kinh bị tổn thương, ông ta vĩnh viễn không thể cứng được nữa!
Vì vậy, ông ta hận Quyền Đế Sâm biết bao!
Ông ta chỉ có thể nhìn, nhưng không hưởng thụ được!
Nói theo kiểu cổ đại, ông ta chính là một thái giám!
Vĩnh viễn không hưởng thụ được cảm thụ của đàn ông!
Trần Phù mở cửa ra, Long Yên trông thấy mẹ đã ngủ, cô ta vội vàng hỏi: “Chú Trần, mẹ cháu sao rồi à?”
“Bà ấy trúng thuốc, chuyện này là sao?” Vẻ mặt Trần Phù u ám.

“Cháu cũng không biết…” Long Yên lắc đầu, cô ta giả vờ bày ra vẻ mặt lo lắng và đáng thương: “Trên đường đi bà ấy có uống nước, sau đó thì… không biết là ai đang hại bọn cháu… chú Trần, cháu sợ lắm, chú phải làm chủ cho mẹ con cháu!”
Trần Phù gật đầu: “Chúng ta về thôi!”
“Vâng!” Long Yên gật đầu.

Trần Phù duỗi tay ra ôm lấy Dịch Tang đang quấn chăn, ông ta bế bà ta lên rồi theo thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe.

Ba người cùng đi về Thiên Tàn đường.

Buổi tối, Dịch Tang mới tỉnh lại, bà ta tỉnh lại rồi nhìn thấy vẫn là nơi quen thuộc, bà ta vội vàng ngồi dậy, khi chiếc chăn tuột xuống, bà ta nhìn thấy mình…
Trên người bà ta toàn là vết hôn của đàn ông, dấu hôn trải khắp.

Đương nhiên, điều mà bà ta không biết là, Trần Phù chưa hề xâm phạm bà ta, ông ta cũng chỉ nhào vào thôi, nhưng lại thật sự không làm được.

“Sao lại như thế này?” Dịch Tang nhớ ra, bà ta chỉ từng uống nước mà Long Yên đưa, trời ơi, bà ta đã bị con gái ruột bán đứng!
Trong lúc nhất thời, bà ta tức quá, bà ta cầm kéo lên định chết luôn cho xong!
Lúc này, Trần Phù đi vào, ông ta giật lại cái kéo trên tay bà ta: “A Tang, bà đang làm cái gì vậy?”
“Tôi…” Dịch Tang bật khóc: “Ông lo cho tôi làm cái gì?”
Bà ta có nỗi khỏ mà không thể nói ra, bởi vì sao bà ta có thể nói cho Trần Phù biết rằng, chuyện này là Long Yên làm?
Trần Phù tưởng là bà ta không muốn sống cùng ông ta, ông ta trầm giọng quát: “Đời này, bà sống là người của tôi, chết là ma của tôi!”
Dịch Tang thấy sự việc đã thành ra thế này rồi, bà ta vẫn lắc đầu: “Ông để cho tôi chết đi đi!”
“Bất kể là ai bỏ thuốc, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!” Trần Phù nhìn bà ta chăm chú.

Dịch Tang trợn tròn mắt, cũng có nghĩa là, Trần Phù cũng không biết là Long Yên lên kế hoạch chuyện này!
Dịch Tang đưa hai tay lên che mặt, bà ta phải làm sao đây?
Trần Phù tưởng là cảm xúc của bà ta không ổn định, ông ta còn dỗ dành bà ta: “A Tang, bà yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với bà, và cả Long Yên nữa!”
Dịch Tang là buồn đến nỗi không nói được một câu nào!
Tối hôm đó, Long Yên đi đến phòng của Dịch Tang!
Cô ta đã khóa trái cửa, sau đó đi tới trước mặt Dịch Tang, hai mắt Dịch Tang đỏ bừng.

“Mẹ…” Cô ta gọi một tiếng.

“Con còn mặt mũi gọi mẹ là mẹ sao?” Dịch Tang tức giận trừng mắt nhìn cô ta: “Sao con có thể làm ra cái chuyện như thế hả?”
Long Yên lại nói với vẻ rất bình tĩnh: “Hiện tại, đây là cơ hội duy nhất để con vùng lên! Mẹ, mẹ cứ yên ổn ở bên cạnh chú Trần, chờ con mạnh lên rồi, con cũng sẽ tốt với mẹ!”
“Nhưng mà, con khiến mẹ con đi bán rẻ cơ thể ư?” Dịch Tang cũng không dám nói to, bà ta kìm giọng lại, càng khiến cho bà ta đau khổ không chịu nổi!
Long Yên lắc đầu: “Đó không gọi là bán rẻ, chú Trần tốt với mẹ, vâng lời mẹ răm rắp, mẹ chỉ là lấy thân báo đáp mà thôi!”
“Khốn kiếp!” Dịch Tang quay người đi, không để ý đến cô ta.

Long Yên lại nói với giọng điệu ra lệnh: “Mẹ, mẽ hãy ngoan ngoãn ở chỗ chú Trần đi, nếu mẹ dám tự ý bỏ chạy, nếu nửa đường uống phải thuốc, gặp phải rất nhiều đàn ông xấu xa, thì không ai đưa mẹ về đâu…”
“Đê tiện vô liêm sỉ…” Dịch Tang tức đến nỗi không nói nên lời.

Long Yên đã sa vào trong quyền thế, cô ta đã đẩy mẹ mình lên làm đá kê chân.


Nhà họ Úc.

Cơ sở ngầm của Thiên Tàn đường, sau khi báo cáo chuyện này, Úc Lạc Hàn chợt nhếch môi nở nụ cười.

Những người khác của Thiên Tàn đường không biết, nhưng, Úc Lạc Hàn biết, Trần Phù có bệnh không tiện nói ra.

Cho nên, chiêu này của Long Yên, đẩy Dịch Tang vào hố lửa, còn khiến cho Trần Phù gắt gỏng không thể tả.

Tất nhiên, người phụ nữ bị quyền thế làm cho mụ mị đầu óc như Long Yên, tất nhiên là Úc Lạc Hàn cực kỳ chán ghét.

Trong đầu anh ta, hiện lên bóng dáng của Mặc Sơ ở trong quán cà phê.

Chỉ có điều, hành động và thái độ hoài nghi của cô dành cho anh ta ngày hôm nay, vẫn khiến cho Úc Lạc Hàn hơi buồn.

Nhưng mà, đến cả việc giải thích anh ta cũng yết ớt như thế.

Anh ta muốn trở thành người đi trên con đường bạch đạo*(làm ăn chân chính), anh ta đang cố gắng vì nó!
Nhưng mà, hiện giờ anh ta vẫn là thiếu đường chủ của Thiên Tàn đường, chẳng ai sẽ tin anh ta sẽ là một người tốt!
“Cậu chủ, chúng ta phải làm gì với phía Long Yên đây?” Cấp dưới hỏi anh ta.

Úc Lạc Hàn thản nhiên nói: “Không vội! Kệ cô ta! Nhưng, bọn họ có bất kỳ hành động nào, việc lớn việc nhỏ gì cũng phải báo cáo cho tôi ngay lập tức.


“Vâng!” Bóng người trong bóng tối yên lặng lui ra.


Công ty tổ chức hôn lễ.

Nghĩ thế nào thì Mặc Sơ cũng không ngờ, người tới tìm cô hôm nay, lại là Trần Phù.

Tiểu Mễ cầm tài liệu đi vào: “Chị Mặc, cặp đôi này là tình yêu tuổi hoàng hôn! Năm nay nhiều chuyện tốt thật đấy!”
Mặc Sơ cầm tài liệu lên xem, tất nhiên là cô có thái độ hoài nghi với Trần Phù rồi.

Trần Phù và Dịch Tạng, một người là đường chủ của Thiên Tàn đường, một người là vợ cũ của Long Diệu Thiên, hai người này kết hôn, còn tìm cô làm người dẫn chương trình sao?
Làm sao mà Mặc Sơ không nghi ngờ cho được, trước hết, tính chân thực của đám cưới có mấy phần? Tiếp theo, bẫy của đám cưới, là muốn ầm ĩ đến mức độ nào?
Cô nói với Tiểu Mễ: “Mời ông Trần vào đây.


Sau khi Trần Phù đi vào, ông ta nhìn thấy Mặc Sơ, ông ta biết, đây là vợ của Quyền Đế Sâm!
“Anh Trần, chào anh!” Mặc Sơ ung dung hào phóng nhìn ông ta: “Về đám cưới của anh và cô Dịch, anh có thể nói với tôi về yêu cầu của các anh, tôi sẽ làm một bản kết hoạch.


Trần Phù vừa nghe đến đám cưới, ông ta nói với giọng điệu tràn ngập mong mỏi: “Tôi muốn đám cưới lãng mạn, đương nhiên, tiền không thành vấn đề!”
Mặc Sơ gật đầu: “Anh Trần, tôi sẽ làm vài bản kế hoạch cho anh chọn! Xin hỏi, anh còn yêu cầu gì nữa không?”
“Chưa nghĩ ra.

” Trần Phù hận Quyền Đế Sâm, ông ta cũng hận cả Mặc Sơ, chỉ cần là người có liên quan với Quyền Đế Sâm, thì ông ta đều hận.

“Được, anh nghĩ ra thì gọi điện cho tôi.

” Mặc Sơ vẫn bày ra vẻ trấn định.

Cô cũng có thể cảm nhận được hận ý tỏa ra từ người Trần Phù, một người phải hận đến cỡ nào thì mới có thể có khí tràng như thế này.

Tất nhiên, cô nói chuyện này cho Quyền Đế Sâm ngay đầu tiên.

Bất kể mục đích của Trần Phù là gì, Mặc Sơ nghĩ, Quyền Đế Sâm cũng sẽ không để ông ta thực hiện được.

Sau khi Trần Phù đi rồi, Mặc Sơ lập tức thông báo cho Quyền Đế Sâm: “Đế Sâm, anh nói xem, liệu có phải Trần Phù muốn giở trò gì không?”
Quyền Đế Sâm híp mắt, đối phó Trần Phù trước, rồi lật đổ nhà họ Mộ sau cũng được.

Anh nói: “Để anh đi xem tin tình báo thu thập được trước đã, xem xem rốt cuộc mục đích thật sự của ông ta là gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui