Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2


Tác phong làm việc của Quyền Đế Sâm, trước nay luôn là vô cùng tàn nhẫn!
Từ ngày xưa khi anh tham gia quân ngũ, anh đã rất nổi tiếng khi đối phó với kẻ địch.

Mà Mộ Thế Trung là kẻ thù gϊếŧ bố của anh, anh mà trả thù thì tất nhiên sẽ càng hung ác hơn.

Chỉ có điều, tất cả phỏng đoán bên ngoài, anh không cần để ý.

Nếu người bên gối thân mật nhất của anh là Mặc Sơ cũng nghĩ như thế, anh cảm thấy, anh đã tổn thương.

Anh cũng không ngờ, trái tim anh cũng sẽ có một ngày bị tổn thương.

Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh, trong lúc nhất thời cô không nói nên lời.

Dù rằng Quyền Đế Sâm đau lòng, nhưng anh không hề làm tổn thương cô, anh biết, Mặc Sơ cũng có nỗi khổ.

“Ngoan, ngủ đi!” Anh để đầu cô tựa vào trước ngực anh.

Mặc Sơ vươn tay ra ôm chặt thắt lưng anh, cô thầm mặc niệm, Đế Sâm… Đế Sâm…
Hóa ra, muốn yêu một người thật tốt, thật ra không hề dễ dàng.


Thiên Tàn đường.

Long Yên nhìn khoản kinh doanh trên sổ sách, cô ta nói: “Chú Trần, cháu đã kinh doanh cho chú được một tháng, lợi nhuận của Thiên Tàn đường đã tăng gấp đôi, chú xem!”
Trần Phù nhìn số tiền này, ông ta gật đầu: “Yên Nhi có thiên phú, tốt lắm, cháu còn giỏi hơn Lạc Hàn nữa!”
Đương nhiên, ai cũng biết, bán ma túy lãi gấp n lần so với bán cải trắng.

Long Yên thấy ông ta cười: “Chú Trần, còn nữa, bây giờ Quyền Đế Sâm đang lâm vào trong vụ tai tiếng, coi như cháu làm không phí công!”
“Vấn đề an toàn thi công tuyến đường tàu điện ngầm là cháu phái người làm sao?” Trần Phù thật sự là phải nhìn người phụ nữ này với cặp mắt khác rồi.

“Cái này có gì khó?” Long Yên cường thế nói: “Chẳng phải chỉ là hy sinh hơn một trăm công nhân thôi sao? Chú xem, Mộ Thị đã sập, ai bảo năm đó ông ta không hợp tác với bố cháu, bố cháu đã từng đi tìm ông ta, ông ta bảo ông ta không tham gia vào chính trị.

Bây giờ Quyền Đế Sâm bị rơi vào xì căng đan sự cố an toàn mà cháu thiết kế, anh ta cũng không thoát thân được!”
Trần Phù không thể không cảm thấy, thế hệ tiếp mạnh hơn thế hệ sau!
“Yên Nhi, cháu làm vậy là một hòn đá ném hai con chim đấy!” Trần Phù khen ngợi cô ta từ tận đáy lòng.

“Chú Trần, là một hòn đá ném ba con chim!” Long Yên nắn lại: “Cháu còn một kế hoạch, chưa có nói ra! Nhưng mà, không vội, cái cháu có là cách đối phó với bọn họ!”
Trần Phù vỗ vai cô ta: “Tốt lắm, Yên Nhi, chú cần nhân tài như cháu đấy! Nếu cháu mà là con gái chú, thì tốt biết mấy!”
“Chú Trần, sau khi chú và mẹ cháu kết hôn, cháu chính là con gái của chú!” Long Yên nói với vẻ rất vui mừng.

“Mẹ cháu…” Trần Phù thở dài một tiếng: “Bà ấy vẫn buồn bực không vui, hình như là không đồng ý cho lắm!”
Lúc này, Long Yên đưa ra một kế sách: “Chú Trần, phụ nữ ý? Đều thích người đàn ông mạnh mẽ hơn mình! Tốt nhất là cường thế điên cuồng trên giường! Phụ nữ bất kể là bao nhiêu tuổi, nhu cầu ở phương diện này đều giống nhau.


Sắc mặt của Trần Phù dần thay đổi, vừa nhắc đến chức năng đàn ông của ông ta, ông ta lại đặc biệt đặc biệt hận Quyền Đế Sâm.

Ông ta nhất định phải khiến cho Quyền Đế Sâm trả giá đắt vì cái đó.

Sau khi Trần Phù và Long Yên nói chuyện xong, ông ta trở về phòng, lúc đi qua phòng của Dịch Tang, ông ta đẩy cửa đi vào.

Dịch Tang nhắm mắt lại ngủ, nhưng mà, lại ngủ không hề an ổn.

Khi Trần Phù vươn tay ra muốn chạm vào mặt của bà ta, bà ta lập tức tỉnh lại, hơn nữa còn đập tay ông ta ra nữa!
Hơn nữa, ánh mắt của Dịch Tang còn giống như đang nhìn một người đàn ông xa lạ.

Trần Phù hơi tức giận: “A Tang, tôi không tốt với bà sao? Tại sao bà phải đối xử với tôi như thế? Ngày mai chúng ta kết hôn!”
“Tôi không kết!” Dịch Tang nói.

“Bà đã là người phụ nữ của tôi rồi!” Trong ánh mắt của Trần Phù bắn ra ánh sáng dọa người.

Lúc này, Dịch Tang cầm một tờ giấy chứng nhận điều trị của bệnh viện ra, bà ta đã ngấm ngầm chịu đựng rất lâu cũng không có ngả bài với Trần Phù.

Gi ờ phút này, khi Trần Phù còn kiên quyết muốn cưới bà ta như thế này, bà ta đưa cho ông ta luôn: “Lần đó, chúng ta chưa hề làm thật!”
Nhưng mà, có lẽ là Dịch Tang không ý thức được rằng, đây là nỗi nhục lớn nhất đời này của Trần Phù!
Giờ phút này, trái tim ông ta như bị dao đâm, trong lòng tức giận, ông ta hận không thể băm Quyền Đế Sâm ra thành trăm mảnh.

Ông ta đạp một phát lên bàn, chiếc bàn lập tức vỡ làm đôi!
Dịch Tang giật mình hét lên: “A…”
Trần Phù lập tức đi ra ngoài, ông ta đi tìm Úc Lạc Hàn.

Úc Lạc Hàn vừa nghe thấy là Trần Phù tới tìm anh ta, anh ta đã mở cửa phòng.

“Bốp!” Một cái tát!
Trần Phù đã tát anh ta một cái rất mạnh!
Mặt của Úc Lạc Hàn bị đánh lệch sang một bên, hơn nữa trên khuôn mặt trắng bóc cũng in dấu năm ngón tay.

“Nghĩa phụ…” Úc Lạc Hàn thấp giọng gọi.

“Con còn biết bố là nghĩa phụ của con à?” Trần Phù tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Nếu không phải bố nuôi con, thì con đã chết đói từ lâu rồi! Con báo đáp bố như thế đấy hả?”
Úc Lạc Hàn ngưng mắt nhìn ông ta: “Xin nghĩa phụ nói rõ, con không biết là chuyện gì.


“Con đã đưa bệnh án của bố cho A Tang, bây giờ bà ấy không chịu kết hôn với bố! Bởi vì bố là một phế vật!” Trần Phù trầm giọng quát.

Úc Lạc Hàn thấy ông ta tức giận đến nỗi gân xanh đang nổi lên rồi giật giật, anh ta nói: “Nghĩa phụ có ơn nặng như núi với con, con tuyệt đối sẽ không làm ra cái chuyện như thế! Bao nhiêu năm nay, con ở bên cạnh nghĩa phụ, lúc nào cũng làm việc cẩn trọng, con không dám có nửa điểm sai sót!”
Trần Phù tức giận quay lưng về phía anh ta, hai tay cũng để sau lưng: “Con cẩn thận cho bố! Nếu mà có lần sau, thì bố không tha cho con đâu!”
Trần Phù nói xong thì bước nhanh rời đi!
Úc Lạc Hàn nhìn bóng lưng của Trần Phù rời đi dưới trời đêm tối đen, đôi mắt của anh ta sáng và sắc bén hơn ngày xưa vài phần.


Sáng sớm hôm sau.

Tin tức hội nhà báo.

Cuộc họp báo liên quan đến vấn đề an toàn thi công tuyến tàu điện ngầm, do chuyên viên của văn phòng ủy ban thành phố chủ trì.

Các phóng viên đã vác máy quay đến chờ từ sớm.

Chuyên viên bắt đầu nói: “Hôm nay chúng tôi thông báo về vấn đề an toàn thi công tuyến đường tàu điện ngầm, tổ kiểm tra của chúng tôi làm việc với thái độ nghiêm túc nghiêm minh, lấy bằng chứng điều tra, cuối cùng đã điều tra ra hung thủ đứng sau tất cả mọi chuyện! Kẻ ác đã gây ra bản án làm thương vong hơn một trăm người chính là cô chủ của Thiên Tàn đường - Long Yên, cô ta đã lấy tiền mua chuộc người hít thuốc phiện, trong đó có cả người của Thiên Tàn đường, cũng có người hút thuốc phiện tản mạn ở bên ngoài.

Chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ cuối cùng, báo thù cho những người thương vong.

Đây là điều thứ nhất mà chúng tôi nói ngày hôm nay…”
“Còn có điều thứ hai, cùng lúc Long Yên đã kích động quần chúng không rõ chân tướng, vu cáo hãm hại và phỉ báng anh Quyền Đế Sâm, và đã gây ra tổn thất về danh dự cho anh Quyền! Nhà họ Long và nhà họ Quyền trước giờ luôn bất hòa, ở đây, tôi trình bày rõ một chút, chuyện an toàn của tuyến tàu điện ngầm không có bất kỳ liên quan gì đến anh Quyền, nếu mọi người vẫn còn muốn tụ tập rồi gây sự vì chuyện này thì sẽ bị phạt hết!” Chuyên viên nói: “Hôm qua, chúng tôi đã bắt những người gây rối, tất cả đã giao cho cơ qua tư pháp, cân nhắc mức hình phạt cho từng người rồi!”
Sau khi Mặc Sơ xem tin tức đưa tin xong, tâm trạng của cô cũng rất nặng nề.

Cho dù tối qua cô đã nói xin lỗi với Quyền Đế Sâm.

Còn nữa, kết quả điều tra hôm nay cũng đã cho thấy, quả thực không phải là Quyền Đế Sâm làm.

Mặc dù giờ đây chân tướng đã rõ, nhưng Mặc Sơ vẫn cảm thấy hơi buồn.

Buổi trưa, khi cô chuẩn bị đi ăn cơm, Kiều Thanh Du gọi điện thoại cho cô.

Hai người đã hẹn địa điểm đi ăn cơm.

Kiều Thanh Du liếc cô một cái: “Sao vậy? Có tâm sự à? Tâm trí bay đi đâu mất rồi?”
“Tớ đã hiểu nhầm Đế Sâm.

” Mặc Sơ ngẩng mặt lên: “Tớ cảm thấy, thực ra tớ không đủ yêu anh ấy!”
Cô nghĩ, nếu như thật sự yêu một người, có khả năng là đến mức độ không giữ lại cái gì!
Kiều Thanh Du trừng mắt nhìn cô: “Năm nay các cậu mới kết hôn, trước đó cũng chưa có nền tảng tình cảm, yêu không đủ sâu cũng là bình thường mà! Cậu đã hiểu lầm anh ấy có liên quan đến vụ an toàn thi công tuyến tàu điện ngầm hả?”
“Ừ!” Mặc Sơ cười khổ một tiếng: “Có phải tớ đã sai quá không?”
Kiều Thanh Du thở dài một hơi: “Tớ chưa yêu đương bao giờ, nhưng mà nếu mà là tình bạn, tớ cũng sẽ tức giận và buồn! Con người tớ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, qua vài hôm là sẽ tốt lên! Cậu và tổng giám đốc Quyền cũng sẽ nhanh làm hòa thôi!”
Mặc Sơ gật đầu.

“Tất nhiên, tớ có chủ ý…” Kiều Thanh Du nghĩ cho cô một chiêu: “Cậu có thể trang điểm thành tiểu yêu tinh quyến rũ người ta, chủ động đến gần anh ấy, để cho anh ấy biết, cậu để ý đến anh ấy!”
“Không cần!” Mặc Sơ lập tức lắc đầu, loại chuyện này cô thật sự không chủ động nổi: “Tớ thà làm những chuyện khác cho anh ấy còn hơn!”
Kiều Thanh Du cười ha ha: “Tùy cậu!”
Mặc Sơ suy nghĩ: “Tớ đi bắt Long Yên, cậu thấy thế nào?”
“Đừng nhá!” Kiều Thanh Du lắc đầu: “Người phụ nữ này không thông minh hơn cậu, nhưng làm việc thì độc ác hơn cậu! Tục ngữ nói, con người hèn hạ vô địch thiên hạ! Long Yên chính là người như thế! Nếu cậu dám lội qua nguy hiểm lấy lòng tổng giám đốc Quyền, tớ đoán người phát điên đầu tiên chính là tổng giám đốc Quyền! Sau khi điên cuồng, là cho cậu một trận giáo huấn.


Mặc Sơ trừng mắt liếc cô ấy một cái: “Tin tức của cậu linh thông, nếu mà cậu có tin tức của Long Yên, cậu nhớ nói cho tớ biết đấy!”
“Được!” Kiều Thanh Du gật đầu: “Tớ đói quá, tớ ăn thêm một ít, buổi chiều còn phải chạy đi lấy tin!”
Sau khi hai người ăn cơm xong, thì người nào đi làm việc của người nấy.

Buổi chiều Mặc Sơ về nhà, cô đã đan xong một chiếc khăn quàng cổ.

Cô đợi Quyền Đế Sâm về rồi cô quàng cho anh.

Cô ăn cơm, đi tắm, thấy anh vẫn chưa về, cô lại đan một chiếc cho Quyền Thịnh Quốc.

Mãi đến khi muộn lắm rồi, Quyền Đế Sâm mới trở về.

Hơn nữa, anh còn uống rượu nữa.

Mặc Sơ cầm chiếc khăn quàng cổ, sau đó quàng lên cổ anh: “Anh thích không?”
Quyền Đế Sâm nhìn chiếc khăn cô đan từng nút một, thật ra, với tài lực của cô, mua khăn quàng cổ là chuyện nhỏ.

Nhưng, cô sẵn lòng dụng tâm đan một chiếc khăn quàng cổ ấm áp cho anh, tấm lòng của cô, anh cũng hiểu.

“Thích.

” Anh thấp giọng nói.

Mặc Sơ mỉm cười: “Lúc nào anh cũng phải quàng đấy, có được không?”
“Được!” Quyền Đế Sâm gật đầu.

Vì thế, nhân viên cả cái công ty Quyền Thị đều biết Quyền tiên sinh có một chiếc khăn quàng cổ ấm áp mà vợ đan cho.

Màu xám bạc, nhìn trông thành thục chính chắn, phối lên người Quyền Đế Sâm cũng cũng sự ấm áp.

Mặc dù sắp đến tết, nhưng, tài chính của công ty Mộ Thị bị đứt gãy và chưa hề có chuyển biến tốt nào.

Mộ Dật Phong xin ngân hàng cho vay, sau khi nhân viên ngân hàng thực hiện công tác đánh giá, bọn họ cũng chỉ xuất ra năm ngàn vạn.

Đối với một công ty lớn mà nói thì năm ngàn vạn này căn bản chỉ là một sợi lông trên con trâu.

Mộ Dật Phong lại đi mượn tiền của các công khác, thời buổi hiện tại đều là như thế, cây đổ bầy khỉ tan, không ai chịu bỏ tiền ra cứu một công ty sắp đóng cửa.

Quyền Đế Sâm chỉ thờ ơ nhìn Mộ Dật Phong bận rộn, bây giờ anh chỉ chờ cá cắn câu thôi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui