Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2


Khi Mặc Sơ hấp cá và xào rau xong, bưng thức ăn đặt lên bàn, Quyền Đế Sâm đã lên lầu thay quần áo ở nhà đi xuống.

Mặc Sơ cho anh ta một chén canh xương thịt hầm ngó sen: "Tổng giám đốc Quyền, uống canh đi!"
Quyền Đế Sâm uống canh, sau đó ăn một miếng ngó sen rồi cho cô một ánh mắt khen ngợi: "Không tệ!"
Mặc Sơ khẽ mỉm cười, mặc dù cô xào rau chẳng ra sao, nhưng nấu canh và hấp cá thì vẫn tạm ổn.

Ngay cả Mặc Hi và Mặc Hàm cũng đồng ý, phải biết rằng có thể được hai đứa bé này tán thành khó khăn biết dường nào.

Khi Quyền Đế Sâm ăn canh xong, Mặc Sơ xới một chén cơm cho anh.

Mặc dù hai người vừa mới trở thành vợ chồng, nhưng khi sống chung lại có một cảm giác tự nhiên và ấm áp.

Khi anh đang ăn, thấy Mặc Sơ không gắp cá ăn, anh nhìn cô: "Tại sao lại không ăn cá?"
"Tôi sợ xương!" Mặc Sơ ngẩng đầu: "Khi còn bé tôi từng bị hóc xương, còn sốt cao không lùi, suýt chút nữa chết!"
Chuyện này đã thành ám ảnh tâm lý, sẽ đi theo cô cả đời, từ đó về sau cô cũng không dám ăn cá nữa!
Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm vào cô: "Vậy sao cô còn hấp cá?"
Mặc Sơ khẽ mỉm cười, hai bé nhà cô rất thích ăn cá, cô và Quyền Đế Sâm ăn cơm với nhau, cô biết anh cũng thích cá.

"Không thể bởi vì tôi sợ ăn cá nên cũng không cho người khác có cơ hội ăn cá!" Mặc Sơ nói rất thản nhiên, cô không ích kỷ như vậy.

"Người khác ư?" Quyền Đế Sâm nhàn nhạt lặp lại hai chữ này.

Mặc Sơ chăm chú nhìn anh, trong đôi mắt hạnh phản chiếu ra khuôn mặt đẹp trai của anh, mặt côt ửng đỏ: "Người nhà!"
Quyền Đế Sâm nghe được từ này, dường như còn cảm thấy không tệ, anh không hỏi lại cô thêm gì nữa.

Nhưng trong lòng Mặc Sơ cũng không biết rằng cô nguyện ý coi anh là người nhà, còn anh thì sao?
Quyền Đế Sâm dùng muôi vớt cá rồi tỉ mỉ rút hết xương, sau đó đưa muôi đến bên môi của cô.

Mặc Sơ nhìn anh, đôi mắt cô dâng lên hơi nước, từ trước đến nay anh chưa bao giờ là người đàn ông giỏi thể hiện tình cảm, nhưng mà mỗi một hành động của anh đều có thể làm lòng cô ấm áp.

"Bà Quyền đã nấu bữa tối cho tôi, tôi đút bà Quyền ăn cá, coi như đáp lễ." Khóe môi của Quyền Đế Sâm nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

Lúc không có ai, anh gọi cô là bà Quyền, lúc này là ở nhà của anh, một tiếng này khiến cho Mặc Sơ có cảm giác dường như cô thật sự là vợ của anh.

Thay vì nói cô sửng sốt trước hành động của anh, không bằng nói là cô cảm động!
Mặc Sơ há miệng ra, trong nháy mắt mùi thơm của cá diếc quyện vào giữa môi và răng của cô.

Trong không khí còn dần dần lan tỏa sự hòa hợp giữa hai người.

Cô không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình chưa từng ăn cá, bình thường người đàn ông Quyền Đế Sâm này ở xa xa khó mà với tới, không cho bất cứ người nào đến gần mình, vậy mà giờ phút này lại hạ mình làm một chuyện bình thường nhất trong cuộc sống cho cô.

Một miếng cá này là miếng cá ngon nhất mà trong cuộc đời này cô ăn.

Mặc Sơ nhìn anh dùng cái muôi kia tiếp tục ăn canh, kia là cái muôi mà anh đã đút cô ăn cá, anh thật sự quan tâm sao?
Cô chỉ nghe người ta nói, người trong xã hội thượng lưu vô cùng cao quý, cao quý đến nỗi không thể với tới!
Anh lại dùng một cái muôi với cô ư?
Quyền Đế Sâm chạm phải ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh hơi cong môi: "Gián tiếp hôn môi!"
Cô không nói ra nghi vấn trong lòng, anh đã nhìn thấu.

Mấy chữ này khiến cho Mặc Sơ lập tức đỏ mặt.

Hai người cùng nhau dùng cơm tối xong, Mặc Sơ rửa chén, thu dọn phòng bếp, cô chuẩn bị rời đi.

"Tổng giám đốc Quyền, tôi đi trước đây!" Mặc Sơ nhìn anh.

Quyền Đế Sâm gật đầu một cái: "Tôi bảo tài xế đưa cô về!"
Mặc Sơ cũng đồng ý, bởi vì từ biệt thự Hồng Hải Thụ Lâm đến nhà trọ nhỏ của cô cần ngồi xe buýt ít nhất một hai tiếng đồng hồ.

...!
Hai giờ chiều hôm sau, Tả Điện Vũ - Trợ lý đặc biệt của Quyền Đế Sâm gọi điện thoại đến Công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu: "Giám đốc Ân, tôi là Tả Điện Vũ - Trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc Quyền, mời các vị sắp xếp để tất cả các đồng nghiệp cùng nhau họp."
Bởi vì cuộc họp được tổ chức trong khách sạn, Ân Phi Âm mang Thải Tiểu Mãn và các đồng nghiệp của cô ta đến cùng, chỉ có một mình Mặc Sơ là cô ta không gọi, đám phụ nữ kia nghe nói có thể gặp được Quyền Đế Sâm, ai cũng trang điểm lộng lẫy, còn đổi bộ váy xinh đẹp nhất, hận không thể cho anh nhìn thấy body tốt nhất của mình.

Một mình Mặc Sơ ở phòng kế hoạch, Ân Phi Âm vô cùng có lý: "Để một người ở lại nghe điện thoại, buổi chiều có nghiệp vụ!"
Ở phòng họp trong khách sạn, Ân Phi Âm đưa các đồng nghiệp ra nghênh đón Quyền Đế Sâm và Tả Điện Vũ.

Quyền Đế Sâm quét mắt qua một vòng, lại không thấy bóng dáng Mặc Sơ đâu.

Chân mày của anh không khỏi nhíu lại, Tả Điện Vũ lập tức hiểu ra ý của anh: "Giám đốc Ân, cô Mặc đâu?"
Thải Tiểu Mãn cướp đáp: "Cô ta ở lại công ty xử lý công việc."
Đôi môi mỏng của Quyền Đế Sâm hơi nhếch lên, giọng không giận mà uy, đôi mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào Ân Phi Âm: "Kêu cô ta tới đây!"
Ân Phi Âm vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, cô ta còn đang mê man nhìn Quyền Đế Sâm đẹp trai mê người.

Mặc Sơ chỉ là một nhân viên kế hoạch cỏn con, không có chút danh tiếng mà thôi, Quyền Đế Sâm có cần phải phí thời gian quanh co với cô ta không?
Hơn nữa Ân Phi Âm mới là giám đốc phòng kế hoạch của công ty, cô ta có quyền quyết định ai nhận công việc!
Nhưng mà từ trước đến nay không có bất cứ ai dám nghi ngờ quyết định của Quyền Đế Sâm.

Ân Phi Âm bị ánh mắt u ám lạnh lẽo nhìn chằm chằm, tim đập rộn lên, cô ta không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại: "Mặc Sơ, lập tức tới khách sạn họp!"
Rất nhanh, Mặc Sơ mặc quần áo công sở màu đen già dặn, đi vào phòng họp.

Những người khác đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, thậm chí còn thay đổi nhiều loại váy, chỉ muốn để cho Quyền Đế Sâm chú ý đến bọn họ một chút.

Ngược lại chỉ có một mình Mặc Sơ mặc đồ công sở lại nổi bật nhất.

"Chào Tổng giám đốc Quyền!" Mặc Sơ đứng bên cạnh anh.

Cô không ngờ là mình vẫn còn có thể tham dự vào chuyện lần này.

Dĩ nhiên, ở trước mặt Quyền Đế Sâm, cô cũng chưa từng nói gì.

Nhưng mà người đàn ông này tỉnh bơ, lại để cho cô có thể quay lại tham gia vào việc kế hoạch.

Trên bàn lớn trong phòng họp chỉ còn một vị trí cuối cùng, vị trí kia cách Quyền Đế Sâm xa nhất.

Khi Mặc Sơ đang chuẩn bị đến chỗ đó ngồi xuống, Tả Điện Vũ lại đứng dậy: "Cô Mặc, cô ngồi ở đây đi!"
Bàn họp là bàn hình chữ nhật dài, Quyền Đế Sâm ngồi ở vị trí đầu tiên, một mình chiếm đoạt một phương, Tả Điện Vũ và Ân Phi Âm chia ra ngồi hai bên trái phải của anh.

Trong nháy mắt, đôi mắt của Mặc Sơ có chút phóng đại, phải biết rằng cô không đủ tư cách ngồi vào vị trí này.

Đầu tiên, Tả Điện Vũ là trợ lý đặc biệt của Quyền Đế Sâm, anh ta như bóng dáng của Quyền Đế Sâm, anh ta là cấp dưới trung thành nhất của Quyền Đế Sâm.

Thứ hai, nếu như cô ngồi vào vị trí đó thì có nghĩa là trong phòng họp này cô có cùng vai vế với Ân Phi Âm, Ân Phi Âm sẽ ghi hận cô cỡ nào chứ?
Quyền Đế Sâm phát hiện ra cô chần chờ, anh trầm giọng nói: "Ngồi xuống!"
Đối với những chuyện mà người đàn ông này đã mở miệng ra lệnh, tất nhiên Mặc Sơ không dám làm trái.

Cô ngồi bên trái của anh, mới vừa vừa ngẩng đầu đã đối mặt với tầm mắt của anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui