Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2


Lúc này có một đồng nghiệp có tuổi khá có tiếng nói lên tiếng: “Mặc Sơ đã đi làm ở công ty chúng ta một năm rồi, cô ấy rất có chí tiến thủ, nếu Tổng giám đốc Quyền đã đồng ý với phương án của cô ấy thì cũng được.”
“Được cái gì mà được?” Ân Phi Âm lạnh giọng trách mắng: “Ông không muốn làm nữa à?”
Người đồng nghiệp lớn tuổi này còn muốn nuôi gia đình, cho nên lập tức cúi đầu không nói gì.

Lần này không ai dám lên tiếng thay cho Mặc Sơ nữa.

Mặc Sơ nhìn bọn họ, đứng dậy rời đi.

Ngay khi cô đi qua sảnh chính, Tả Điện Vũ gọi cô: “Cô Mặc, Tổng giám đốc Quyền bảo cô qua chỗ anh ấy.”
“Được.” Mặc Sơ đi với Tả Điện Vũ vào phòng rượu, cô gõ cửa đi vào, Tả Điện Vũ biết điều đóng cửa lại.

Mặc Sơ đi tới trước mặt anh, anh chắp hai tay sau lưng, cơ thể cao lớn khiến người ta chỉ thấy uy vũ lạnh lùng.

“Tổng giám đốc Quyền…” Mặc Sơ ngẩng đầu nhìn anh.

Quyền Đế Sâm hơi nghiêng người, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, dù chịu bất cứ ấm ức nào cũng không chịu nói với anh!
“Cảm ơn.” Mặc Sơ cảm thấy mình nên nói lời này nhất với anh.

Dù là bị Trương Thịnh Tùng quấn lấy, hay là bạn trai cũ Tư Vĩ Phàm căm hận mình, dù Ân Phi Âm chèn ép cô ở nơi làm việc, hay là đồng nghiệp Thải Tiểu Mãn đấu đá cô, chỉ có người đàn ông này ra tay, cô mới có thể có tôn nghiêm đứng trước mặt anh.

Quyền Đế Sâm khó hiểu nhìn cô: “Món canh củ sen hầm xương sườn và cá hấp hoa quế ăn rất ngon, có phải tôi nên thưởng cho cô gì đó không?”
Mặc Sơ tủi thân chép miệng: “Tối qua tôi nấu cơm không phải vì muốn anh khen thưởng cho tôi.”
Anh nói như vậy có phải là vì thấy cô muốn bày trò gì với anh không? Cô không tâm cơ đến mức muốn gì mới nấu cho anh ăn như vậy!
Quyền Đế Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mất hứng của cô, giơ tay nắm lấy cằm cô, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve nói.

“Anh đối xử tốt với tôi, tôi đã ghi tạc trong lòng rồi.” Mặc Sơ nói, chỉ vào tim mình.

Quyển Đế Sâm tức cười, đôi môi mỏng cong thành vòng cung đẹp mắt: “Nếu ngày nào đó tôi đối xử tệ với cô thì sao?”
Mặc Sơ giật mình, cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Cô mỉm cười: “Anh sẽ không đánh tôi chứ?”
Đôi môi Quyền Đế Sâm càng cong thêm, cô nhẹ nhàng làm nũng: “Nếu tôi có làm sai chuyện gì, anh cũng đừng đánh tôi được không?”
Khó có khi cô hờn dỗi ngọt ngào như vậy, Quyền Đế Sâm thích thú híp đôi mắt thâm thúy: “Cho tôi một lý do?”
Mặc Sơ cầm lấy tay anh: “Anh nhìn nó đi, da dày như vậy, lớn như vậy, còn từng cầm thương cầm pháo, đánh thì sẽ đau biết bao nhiêu.

Anh nhìn tôi mảnh mai như vậy, sao chịu đựng nổi!”
Quyền Đế Sâm trầm giọng cười: “Tôi là người rất có nguyên tắc.

Tốt thì thưởng, sai thì phải phạt.”
Mặc Sơ lè lưỡi, làm thành khuôn mặt quỷ xinh xắn.

Sau khi về tới công ty, Ân Phi Âm và Thải Tiểu Mãn thấy cô về muộn hơn họ một tiếng, Thải Tiểu Mãn lập tức gào lên như mụ bán cá ngoài chợ: “Ái chà, có người vừa đi lấy lòng đàn ông về à? Trông cô ta đi cứ uốn a uốn éo kia, nhìn là biết ngay vừa làm gì…”
Mặc Sơ không thèm để ý tới Thải Tiểu Mãn, loại người này trừ sỉ nhục người khác thì còn biết làm gì khác nữa đâu?
Mặc Sơ quay về chỗ ngồi của mình, cô vừa ngồi xuống, cả người cả ghế lập tức té nhào xuống đất, cô vội đỡ lấy bàn là việc, chân bàn cũng bị gãy, đổ ập lên người cô.

Văn kiện đặt trên bàn, máy tính, cốc nước, toàn bộ mọi thứ đều đổ dồn lên cô, trong chớp mắt đã phủ kín người cô.

Mặc Sơ chỉ thấy phần chân bị bàn đè lên đầy đau đớn, cô nhìn Thải Tiểu Mãn đứng ngoài cửa đầy đắc ý, ghế và bàn của cô vẫn bình thường, sao lúc này lại hỏng cùng một lúc được?
Chắc chắn là có người giở trò! Đương nhiên là trừ Thải Tiểu Mãn ra thì còn ai vào đây được?
Thải Tiểu Mãn cười lớn: “Mặc Sơ, có chuyện gì thế? Hay đến cái bàn cái ghế cũng cảm thấy cô là loại lăng loàn ai cũng làm chồng được, ngứa mắt nên mới đè vào cô đấy!”
Mặc Sơ dùng hết sức đẩy bàn làm việc ra, cô nhịn đau đứng dậy, đôi mắt lóe lên tia kiên cường: “Ai làm chuyện xấu cũng sẽ sớm gặp báo ứng thôi.”
“Ý cô là gì?” Thải Tiểu Mãn lập tức nổi điên, cô ta chỉ tay vào Mặc Sơ, hung tợn nói: “Có phải cô đang rủa tôi bị sét đánh không? Con đàn bà xấu xa này!”
Mặc Sơ nhìn cô ta chằm chằm: “Tôi cũng không nói là ai, cô cần gì phải chột dạ như thế?”
“Cô…” Thải Tiểu Mãn bị cô nói cho nghẹn lời: “Mặc Sơ, tôi đây sẽ banh mắt ra xem cô có tổ chức nổi buổi hôn lễ cho Tổng giám đốc Quyền hay không!”
Mặc Sơ không thèm để ý tới cô ta, cô sẽ cố gắng.

Quyền Đế Sâm tin tưởng cô như thế, chỉ với lòng tin này, cô cũng sẽ không để anh thất vọng.

Mặc Sơ thu dọn lại giấy tờ rơi trên mặt đất, lật bàn ghế lên rồi ngồi xuống, lúc này mới phát hiện cả tay lẫn chân đều đau.

Ban đêm cô làm xong việc, đi xuống khỏi xe bus, khập khiễng về tới nhà, ngồi trên ghế sô pha bất động.

Mặc Hi và Mặc Hàm chạy tới, một trái một phải dựa sát vào cô.

“Sơ Sơ à, mẹ có đói không, đã ăn cơm chưa?” Mặc Hàm mở to đôi mắt tròn xinh đẹp giống hệt cô.

Mặc Sơ khép hờ mắt: “Mẹ đói quá, sắp ăn được cả con trâu rồi.

Hi Hi… Con thơm quá…”
Mặc Hi chạy vào phòng bếp bưng đĩa cơm bò xào cà ri cho cô, Mặc Sơ đáng thương nhìn cậu bé: “Con đút cho mẹ ăn được không?”
“Thế mẹ mọc tay để làm gì?” Mặc Hi trừng mắt với cô.

“Hôm nay mẹ dùng máy tính lâu quá, không cầm đũa được nữa.” Lúc Mặc Sơ bị ngã trong phòng là việc, tay cũng bị bàn đè lên, thế nhưng cô không muốn con lo cho mình nên mới giả bộ không có việc gì.

Mặc Hi cầm thìa đút cơm cho cô ăn, Mặc Sơ vừa ăn vừa chọc ghẹo con mình: “Cuộc đời này chỉ có trai đẹp và đồ ăn ngon là không từ chối được thôi.”
Mặc Hi rất kiên nhẫn, đút cho cô ăn xong mới cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp.

“Sơ Sơ, sao mẹ lại ngốc thế, ngày nào cũng bị thương.” Đôi tay nhỏ của Mặc Hi xoa lên cổ tay cô.

Mặc Sơ nâng chân đá cậu bé: “Nếu mẹ ngốc thì trí thông minh của con được di truyền từ ai đây?”
Mặc Hi véo mặt cô: “Sao mặt mẹ dày thế?”
Mặc Hàm chạy tới, cái miệng nhỏ thổi vào vết thương trên tay cô: “Sơ Sơ, hôn cái sẽ hết đau ngay!”
Trong lòng Mặc Sơ không khỏi cảm động, có được hai cục cưng thông minh đáng yêu như vậy, cuộc sống của cô hạnh phúc biết bao nhiêu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui