Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu



“Cô đi đi, cô đi thử đi!” Uông Tuyết Thảo do dự, lá gan của Ninh Noãn Dương ngược lại càng lớn hơn, cô cũng không tin, Uông Tuyết Thảo không sợ chết.

“Cô, cô, cô đừng làm bậy.” Giọng nói của Uông Tuyết Thảo trở nên run rẩy, cô ta nhìn Ninh Noãn Dương đang bóp cái đồ vật hình như đang tỏa ra ánh sáng màu xanh, giống như có thể làm nổ tung cả tòa nhà này.

“Cô, tới đây!” Ninh Noãn Dương câu ngón tay út, nếu như Uông Tuyết Thảo lấy được sổ sách, vậy thì càng không thể để cho cô ta đi ra ngoài, nhất định phải nghĩ cách giam cô ta ở trong này.

Uông Tuyết Thảo không dám chần chừ, thấp thỏm quay về.

Ninh Noãn Dương làm ra tư thế nhanh như chớp xông tới cánh cửa, Uông Tuyết Thảo lập tức phản ứng kịp, cô ta cũng nhấc chân xông tới cánh cửa, đưa tay đẩy Ninh Noãn Dương.

Hai người chen nhau ở cánh cửa.

“Ầm-----”

Trong lúc tranh giành, cánh cửa bị đóng lại. Hai người nhìn nhau, cũng không nói thêm được gì nữa. Phòng tài vụ chỉ có thể mở ở bên ngoài, nói cách khác nếu như bên ngoài không có ai tới, bọn họ hoàn toàn không có cách ra ngoài. Nhưng mà phòng tài vụ, sẽ có rất ít người tới, có thể bọn họ bị giam đến chết cũng không có ai biết.

“Nguy rồi-----” Ninh Noãn Dương vội vàng lấy ra điện thoại, muốn gọi điện thoại cầu cứu, nhưng mà điện thoại không có cách nào kết nối được, “Tại sao có thể như vậy?” Cô lo lắng kiểm tra, lại phát hiện điện thoại không có tín hiệu.

“Cái điện thoại rách gì đó?” Uông Tuyết Thảo khinh thường nhìn điện thoại màu trắng ở trong tay của Ninh Noãn Dương, từ trong túi xách lấy ra một cái điện thoại màu đỏ cực lớn, vuốt mấy cái, gọi một cú điện thoại, mấy giây sau, tức giận hét lên: “Đây là chỗ rách nát nào vậy? Cư nhiên không có tín hiệu?” Trên điện thoại của cô ta, cư nhiên cũng không có một chút tín hiệu nào.

Thì ra là, không phải vì điện thoại của Ninh Noãn Dương không có tín hiệu, mà là chỗ này hoàn toàn không có tín hiệu.

“Haha, cái điện thoại rách gì đó?” Ninh Noãn Dương trả lời lại một cách mỉa mai.

“Cô.....” Uông Tuyết Thảo nổi giận.

Nhưng mà tranh thì tranh, đấu thì đấu.

Trước mắt việc chính là nhất định phải nghĩ cách đi ra ngoài.

Từ trước tới giờ hai người chưa từng thuận mắt nhau, không thể không lựa chọn hợp tác, tạm thời buông xuống địch ý cùng nhau nghĩ cách đi ra ngoài.

Hai người chơi đùa với cánh cửa một lúc, lại phát hiện, cánh cửa này, rất chắc, bất kể là cạy, đạp, đá, đánh, cũng không có cách nào làm cho nó rung chuyển, ổ khóa này, cửa này, quả nhiên không phải là loại dũng mãnh nha!

“Mệt quá!” Ninh Noãn Dương theo cánh cửa trợt ngồi xuống đất, đầu của cô đầy mồ hôi, lấy tay quạt gió, không nghĩ tới mùa đông lại có thể đổ mồ hôi.

“Đều tại cô!” Uông Tuyết Thảo oán hận mở to mắt nhìn cô, “Nếu như không phải tại cô, làm sao tôi có thể bị giam ở đây?” Hiện tại thì hay rồi, điện thoại không có tín hiệu, phòng lại không có cửa sổ, hoàn toàn là một phòng tối.

“Nếu như cô không tới trộm sổ sách, làm sao tôi giam được cô?” Ninh Noãn Dương tức giận nhìn Uông Tuyết Thảo một cái, cô mới là người cảm thấy oan ức đây, người trộm sổ sách không phải là cô, tại sao cô lại phải chịu tội ở đây, cô là người nên kêu oan mới đúng.

Bỗng nhiên, đèn pin ở trong tay của Uông Tuyết Thảo tối đi mấy phần, căn phòng vốn dĩ đã tối lại còn tối hơn.

“Xảy ra chuyện gì?” Uông Tuyết Thảo gấp gáp kiểm tra đèn pin ở trong tay.

“Không có điện.” Ninh Noãn Dương đưa tay chỉ đèn màu xanh trên đèn pin cầm tay, lóe lên.

“Vậy nên làm sao bây giờ?” Uông Tuyết Thảo hoảng hốt vỗ đèn pin cầm tay, đèn pin cầm tay hoàn toàn không nể tình, lập tức tối hơn, ngay cả một chút ánh sáng sót lại cũng không có.

Bên trong phòng rơi vào trong bóng tối.

“A-----” Uông Tuyết Thảo hét lên, “Có ma-----”

“Câm miệng!” Ninh Noãn Dương đưa chân, lung tung đạp một cái vào Uông Tuyết Thảo. Cũng không biết đạp trúng chỗ nào, chỉ nghe Uông Tuyết Thảo rên rỉ vài tiếng, sau đó yên tĩnh lại.

“Chúng ta..... Chúng ta có thể sẽ chết ở đây phải không?” Giọng nói của Uông Tuyết Thảo mang theo sự nức nở.

“Không biết.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, cảnh cáo: “Tốt nhất là cô đừng có phát ra loại âm thanh đó, nếu không cẩn thận tôi thu thập cô.”

Càng đến những lúc này, khí thế của Ninh Noãn Dương càng trở nên cứng rắn. Cô không thể sợ, không thể mất đi ý chí, cô muốn giữ thể lực, chờ Đỗ Ngự Đình tới cứu cô. Đỗ Ngự Đình không thấy cô, nhất định sẽ đi tìm cô.

Lúc này, việc cô nên làm chính là giữ thể lực. Chỗ này, quá ít người tới, có lẽ bọn họ sẽ ngủ ở đây một thời gian. Có thể là một đêm, hoặc có thể là một tuần cũng không chừng.

Không khí, hình như rất mong manh.

Bên trong phòng nhiệt độ dần dần cao lên.

Cô đói bụng rồi, miệng cũng khát, vì giữ thể lực, cô chỉ có thể giữ tư thế ngồi xổm tựa vào góc tường, không dám lộn xộn.

Thời gian giống như là đã trôi qua rất lâu, Ninh Noãn Dương lấy ra điện thoại di động, thì ra là chỉ mới có hai tiếng trôi qua mà thôi.

..

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui