Trong phòng trẻ em màu xanh nhạt, Đỗ Ngự Đình nhìn một nắm lòi ra ở trên giường, trong mắt không có sự mừng rỡ, ánh mắt lộ ra sự bi thương và buồn bã.
Đỗ Thần Duệ đã ngủ, anh muốn đưa tay sờ con trai, nhưng mà tay vừa đưa ra đã thu lại rất nhanh.
Thôi đi, anh xoay người, đóng cửa lại.
Anh hít sâu một hơi, mở cửa căn phòng của mình. Không nhớ rõ là bao lâu chưa ngủ ở đây rồi, có lẽ là từ khi Noãn Noãn mất, anh rất ít khi trở lại, rất ít ngủ trong căn phòng này. Trừ phi mỗi tháng quét dọn một lần, căn phòng này đều là do anh tự tay quét dọn.
Noãn Noãn, em vẫn còn ở đây, có đúng không?
Anh rõ ràng là cảm nhận được hơi thở của cô, nhưng mà khi anh xông vào trong phòng, tìm khắp căn phòng từ trong ra ngoài, bao gồm cả đáy giường, sau cửa, trong tủ, nhưng đều trống rỗng, không có cô.
“Noãn Noãn, em trở lại đi, có được không?” Đã lạnh nhạt từ lâu, trái tim cứng như đá, lại bị sự đau đớn xé rách, anh co rúc ở trên giường, khuôn mặt dán chặt vào cái gối đầu của cô, khẽ nức nở: “Noãn Noãn, cầu xin em, mau trở lại, có được không?”
Giọng nói của anh, yếu ớt vang lên trong phòng ngủ.
Những giọt nước mắt mang theo nhiệt độ chảy xuống từ khóe mắt, quét qua khóe môi, rất đắng, rất chát.
Thân thở cao lớn cong lại thành hình con tôm, anh rất khó chịu, rất khó chịu.
Noãn Noãn, em đang trách anh không chăm sóc tốt cho Tiểu Duệ, có đúng không?
Khớp xương ngón tay rất rõ ràng, nắm chặt gối đầu, nụ cười của cô vẫn rõ ràng ở trước mắt, nhưng mà tại sao không tìm được cô? Anh biết, năm năm nay anh rất ít quan tâm tới Tiểu Duệ, thời gian anh và Tiểu Duệ ở chung thậm chí còn không tới một ngày. Anh cũng không muốn, Tiểu Duệ là con của bọn họ, anh cũng phải chăm sóc tốt cho Tiểu Duệ.
Nhưng mà, anh không làm được, mỗi lần nhìn thấy Tiểu Duệ, vết thương trong lòng của anh giống như bị xé rách thêm, đau đến nỗi làm cho anh gần như không còn dũng khí để sống nữa.
Noãn Noãn, nếu như không phải sợ em lo lắng Tiểu Duệ không có ba mẹ sẽ bị bắt nạt, anh sẽ đi theo em.
Năm năm trước, lúc Lãnh Nhiên ra khỏi phòng phẫu thuật, lúc anh đi ra khỏi bệnh viện, anh đứng ở giữa đường lớn, cười ngây ngốc, nếu như không phải là Thượng Quan Dật Tường chạy tới, có lẽ anh đã sớm bỏ mạng dưới bánh xe.
Mộ Ngưng Tử nói với anh, nếu như anh không muốn Noãn Noãn thất vọng, nhất định phải sống tốt, nuôi dưỡng và chăm sóc cho Tiểu Duệ.
Anh có thể cho Tiểu Duệ sống một cuộc sống tốt nhất, có thể cho Tiểu Duệ cao quý hơn những đứa trẻ khác, nhưng mà anh không thể cho Tiểu Duệ một gia đình đầy đủ, tình yêu trọn vẹn của ba. Tất cả tình cảm của anh, cũng đã đi theo Noãn Noãn rồi.
............
Bên trong nhà trẻ Hoa Hướng Dương.
“Tiểu Duệ, Tiểu Duệ không có mẹ! Tiểu Duệ, Tiểu Duệ không có ai yêu!”
Tiểu Bàn bị Đỗ Thần Duệ bắt nạt đã dùng bánh ngọt trong cặp “hối lộ” những bạn nhỏ khác, cùng Tiểu Bàn lớn tiếng hét về phía Đỗ Thần Duệ.
“Câm miệng!” Đỗ Thần Duệ mặc âu phục nhỏ rống giận, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
“Tiểu Duệ, Tiểu Duệ không có mẹ! Tiểu Duệ, Tiểu Duệ không có ai yêu!”
Nhưng mà, giọng nói giễu cợt không chỉ không giảm nhỏ lại, ngược lại càng lớn hơn, những người bạn nhỏ đều hăng say nói.
“Bạn không có mẹ!”
“Không ai muốn bạn!”
“Ba của bạn cũng không thích bạn, cho nên tới bây giờ cũng chưa từng tới đón bạn!”
Một đám bạn nhỏ vây quanh Đỗ Thần Duệ nói không ngừng, Đỗ Thần Duệ bị vây quanh, thân thể nho nhỏ run rẩy, bé khẽ nức nở, nắm chặt quả đấm nhỏ, cũng không dám lại đánh người. Ngày hôm qua ba bị dì Viên Trường mời tới nhà trẻ, mặc dù ba không nói gì, nhưng mà hình như ba rất không vui, bé không thể chọc ba tức giận, chỉ cần bé thật biết điều, ba nhất định sẽ thích bé.
Bé có thể không cần nhiều đồ chơi, nhiều đồ ăn vặt, bé chỉ cần, chỉ cần ba ôm bé một cái. Nhưng mà, bé đã năm tuổi, là một tiểu hảo hán, nếu như không thể ôm, vậy ba sờ đầu của bé là
//