Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu



“Nào, uống nước trái cây đi!” Ngoài dự đoán của mọi người, một ly nước uống được đưa tới trong tay bé, chủ nhân của bàn tay đó chính là ba.

“Dạ, cám ơn ba!” Trên khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng từ trước tới nay chưa từng có, Đỗ Thần Duệ nhận lấy ly nước, lộ ra hàm răng ngay ngắn, “Uống rất ngon!” Bé ừng ực uống nước uống, tuyệt không cảm thấy chua.

Đỗ Ngự Đình nhìn bộ dáng vui vẻ và cẩn thận của con trai, đáy lòng xông lên một trận áy náy, anh biết mình không chăm sóc tốt cho đứa con trai này.

Đỗ Vũ Sa nhìn chằm chằm Đỗ Thần Duệ lớn như mình, mẹ nói anh trai chỉ lớn hơn bé ba phút thôi, thật là, tại sao không cho bé ra trước, quá ghê tởm! Bé nhất định sẽ nổ lực chinh phục người anh trai này, để anh cho bé làm chị!

“Này, hôm nay em ở nhà trẻ có ngoan ngoãn không?” Đỗ Vũ Sa làm ra bộ dáng chị hai, quan tâm hỏi thăm em trai. Nếu anh dám không ngoan, bé sẽ đánh anh, đây chính là lợi ích khi làm chị.

“Tôi.... Đương nhiên là có!” Đỗ Thần Duệ làm ra vẻ đương nhiên nói, bé lấy ra túi ô mai từ trong cặp, “Ba, cái này cho ba ăn.” Bé cười giơ túi ô mai trong tay, rất đắc ý khoe khoang: “Ăn rất ngon đó!”

Bé chưa bao giờ dám ở trước mặt ba càn rỡ như vậy, nhưng mà hôm nay nhìn qua tâm trạng của ba rất tốt, chắc là không có vấn đề gì đâu!

“Ô mai?” Đỗ Ngự Đình cúi đầu nhìn túi ô mai trong tay của Đỗ Thần Duệ, cảm giác quen thuộc xông lên đầu, đây là ô mai Noãn Noãn thích nhất, trong ngăn kéo phòng làm việc của anh, trong tủ cũng có, thậm chí anh còn mang theo trong túi áo của mình, lúc nhớ Noãn Noãn, anh sẽ ngậm một viên! “Cái này từ đâu ra vậy?” Anh lạnh lùng nhìn ô mai trong tay của Đỗ Thần Duệ, anh cấm quản gia mua đồ ăn vặt lung tung cho Đỗ Thần Duệ, một đứa nhỏ không nên ăn đồ chua như vậy.

“Là, là một dì rất xinh đẹp cho con!” Trong nháy mắt sắc mặt của ba liền biến sắc, trên khuôn mặt của Đỗ Thần Duệ không còn nụ cười, quả nhiên ba không thích bé, bé tới ba liền không cười nữa. Bé có chút ghen tỵ nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế sô pha, bé rất hâm mộ cô bé đó, ba hình như rất thích cô bé đó!

“Dì?” Đỗ Ngự Đình cụp mắt, trong ánh mắt đều là sự nghi ngờ, “Mùi vị này?” Anh ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trong không khí, tầm mắt dừng trên người Đỗ Thần Duệ, “Ai cho con động vào sữa tắm trong phòng tắm?” Vẻ mặt của anh tức giận nhìn Đỗ Thần Duệ hét lên.

“Bụp-----”

Đỗ Thần Duệ bị hù đến ngây người, ô mai trong tay rơi xuống đất, từng viên lăn ra. Bé lắc đầu: “Không có, ba, con không có động vào sữa tắm trong phòng tắm, con không có.....”

“Không động vào tại sao lại có mùi này?” Đỗ Ngự Đình càng tức giận hơn, thậm chí anh đã quên, mình đang hét lên với một đứa bé năm tuổi, mà đứa bé đó là con của anh, là đứa con được sinh ra bởi cô gái mà anh yêu nhất. Cái mùi sữa tắm này, là Noãn Noãn thích nhất, sau khi Noãn Noãn mất, anh chưa từng dùng qua, cũng không cho người trong nhà dùng.

Nhưng mà, cái mùi này lại xuất hiện trên người của Tiểu Duệ.

“Không phải của con, là của dì xinh đẹp, là mùi trên người của dì.” Vành mắt của Đỗ Thần Duệ ửng đỏ, không dám để cho nước mắt chảy ra.

“Dì xinh đẹp?” Trong lòng của anh tràn đầy sự nghi ngờ, tại sao dì xinh đẹp trong miệng của Tiểu Duệ lại thích ăn ô mai giống Noãn Noãn, thích mùi sữa tắm này?

“Dì kêu con gọi dì là mẹ, hôm nay dì tới vườn trẻ, dì ôm con, không còn ai cười con nữa.” Đỗ Thần Duệ vừa nói đứt quãng, vừa nức nở, cũng không dám chảy nước mắt.

“Mẹ? Con gọi cô ta là mẹ? Không được kêu người phụ nữ khác là mẹ, có nghe thấy không?” Đỗ Ngự Đình đỏ mắt, hét lên. Đáy lòng của anh, không có cách nào bất kỳ người phụ nữ nào có thói quen giống Noãn Noãn.

“Con, con......”

“Chú quá hung dữ, khó trách Tiểu Duệ sợ chú như vậy.” Đỗ Vũ Sa đang ngồi trên ghế sô pha bỗng nhiên mở miệng, ba cư nhiên lại hung dữ như vậy, còn ba Lục lại rất tốt, vừa đẹp trai vừa dịu dàng.

“Chú.....” Lần đầu tiên Đỗ Ngự Đình bị một đứa trẻ làm cho im miệng, anh trầm mặc cúi đầu, anh biết mình không nên hung dữ với Tiểu Duệ như vậy, Noãn Noãn biết, nhất định sẽ tức giận! Nhưng mà, tim của anh thật sự rất đau đớn, đau đến anh không biết làm cái gì bây giờ? Mới biết mình đang phát tiết nỗi đau lên người của một đứa trẻ vô tội.

Nếu như Noãn Noãn có thể trở lại, coi như là đánh anh mắng anh, anh cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.

“Đỗ Ngự Đình, cái tên khốn khiếp này-----” Cửa phòng làm việc bị đá văng ra, cô gái tóc xoăn mặc âu phục màu trắng cực kỳ giận dữ xuất hiện trong phòng làm việc, xông thẳng tới Đỗ Ngự Đình.

Noãn Noãn-----

Đỗ Ngự Đình ngơ

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui