Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu



Đêm nay, Đỗ Ngự Đình ngủ rất ngon, cho tới lúc ngủ, khóe miệng cũng mang theo nụ cười vui vẻ.

“Ba mẹ, tạm biệt!”

Bên trong nhà trẻ Hoa Hướng Dương, hai tiểu quỷ cùng nhau vẫy tay với bọn họ.

“Hôm nay ba mẹ của tớ cùng nhau đưa tớ tới đây đó!” Đỗ Thần Duệ thần bí nhìn đám bạn nhỏ, một tay dắt Đỗ Vũ Sa, khoe với mọi người: “Các cậu nhìn đi, đây là em gái của tớ, em ấy rất đáng yêu! Các bạn có em gái không?”

“Không có ——”

Các bạn nhỏ cùng nhau lắc đầu, hâm mộ nhìn em gái của Đỗ Thần Duệ. Nghĩ thầm, đợi về nhà sẽ kêu ba mẹ cho bọn họ một đứa em gái.

“Tớ là Đỗ Vũ Sa, sau này ai dám bắt nạt Tiểu Duệ, cẩn thận tớ đánh bẹp người đó.” Đỗ Vũ Sa đưa lên quả đấm nho nhỏ, nhìn những bạn nhỏ đang vây xung quanh.

“Oa ——” Những bạn nhỏ sợ hãi hét lên, thì ra có em gái lại tốt như vậy, chẳng những có người chơi cùng, còn có thể giúp đánh nhau, thật quá tuyệt vời!

“Nào, cái này là quà tặng tớ mang cho mọi người.” Đỗ Vũ Sa lấy ra những quà tặng mình đã chuẩn bị cho các bạn nhỏ từ trong cặp, “Mỗi người một phần!” Là một phần kẹo, ông ngoại đã nói với bé, điều kiện tiên quyết khi làm lão đại chính là phải cho đàn em ăn, như vậy mọi người mới nghe theo lời của bé.

“Sa Sa thật tốt!” Các bạn nhỏ cầm kẹo đầy đủ màu sắc, Sa Sa trong cảm nhận của bọn họ nhất thời trở thành thần.

“Haha, nhìn thấy không? Cái này gọi là hối lộ!” Đỗ Vũ Sa vỗ vai của Đỗ Thần Duệ, gương mặt đắc ý.

............

“Noãn Noãn, hôm nay em muốn làm gì? Anh làm cùng em.” Đỗ Ngự Đình bày ra vẻ mặt lấy lòng đi theo sau lưng của Ninh Noãn Dương, từ khi rời giường anh gần như chưa từng rời khỏi bóng lưng của cô, chỉ sợ chớp mắt một cái, sẽ không thấy cô nữa.

“Em ở nhà, đợi lát nữa ra ngoài đi dạo.” Ninh Noãn Dương xoay người, đụng vào lồng ngực của Đỗ Ngự Đình, cô che mũi oán trách: “Thật là đau, tại sao anh lại đi theo sau lưng em?” Mũi của cô vốn không cao, nếu như bị đụng bẹp thì làm sao bây giờ?

“Xin lỗi, thật xin lỗi, để anh nhìn xem.” Đỗ Ngự Đình vội vàng nói xin lỗi, bàn tay đau lòng vuốt ve mũi của cô, vẻ mặt vô tội nói: “Đợi lát nữa anh cùng em đi ra ngoài dạo một chút.”

“Anh không tới công ty sao?”

“Anh đã báo cho thư ký, tháng này anh sẽ không tới công ty.” Đỗ Ngự Đình cười yếu ớt, tầm mắt chăm chú nhìn cô, “Anh muốn ở cùng em nhiều một chút.” Lần này cô trở về, anh mừng rỡ đồng thời cũng bất an, chỉ sợ mất cô lần nữa, anh không thể để cho cô rời khỏi tầm mắt, anh sợ cô lại rời đi bất cứ lúc nào.

“Không tới công ty, như vậy sao được? Anh là Tổng giám đốc đó!” Ninh Noãn Dương mở to mắt, trực tiếp đuổi anh: “Không được, không được, em không cần anh ở cùng với em, anh tới công ty đi! Nhỡ có chuyện gì quan trọng, nhân viên không tìm được anh, thì nên làm sao bây giờ?” Nào có Tổng giám đốc không đi làm, mà lại ở nhà.

“Nhưng mà anh không muốn đi.” Đỗ Ngự Đình nổi lên ý đùa giỡn, anh nắm tay cô, nhẹ nhàng hôn lên, “Anh chỉ muốn ở cùng với em, giống như bây giờ, cho dù chỗ nào cũng không đi, cái gì cũng không làm, chỉ cần có thể nhìn em là được rồi.”

Anh lẳng lặng nhìn cô, trong mắt bao hàm sự vui mừng, mừng rỡ, thâm tình, lo lắng.

Từ khi cô trở lại, tim của anh không có cách nào bình tĩnh lại, anh cũng không thể rời khỏi cô, chỉ cần buông lỏng tay của cô, anh sẽ bất an, sẽ rất sợ.

“Em sẽ ở nhà chờ anh trở về, chờ anh tan làm chúng ta cùng nhau đi đoán Tiểu Duệ và Sa Sa.” Ninh Noãn Dương ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt ửng đỏ rút tay ra, khẽ nói: “Sau này anh phải đối xử với Tiểu Duệ tốt một chút, nó rất sợ anh, sợ anh không thích nó, sợ anh không cần nó.”

Nghĩ đến bộ dạng ủy khuất của con trai, trong lòng của cô liền đau đớn, hốc mắt cũng hồng hồng.

“Anh

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui