Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu



“Noãn Noãn!” Đỗ Ngự Đình khẩn trương nhìn về phía cửa, giải thích lộn xộn: “Đây, vị này là tiểu thư Nhan Gia của Nhan thị, cô ấy chẳng qua là tới đây, tới đây xem một chút.” Mặc dù không có chuyện gì, nhưng mà anh sợ Noãn Noãn sẽ hiểu lầm.

“Xem một chút?” Ninh Noãn Dương đưa mắt nhìn chén canh cá viên đã lạnh ở trên bàn, nở nụ cười yếu ớt: “Làm sao Nhan tiểu thư biết tôi thích ăn canh cá viên, nhất định là Ngự Đình đã nói với cô!” Cô trực tiếp bỏ qua đôi mắt ửng đỏ của Nhan Gia, giống như chưa xảy ra chuyện gì đi tới bàn làm việc, liếc nhìn canh cá viên đã lạnh, lắc đầu: “Đã lạnh, tôi không thích ăn.”

Cô hơi chu môi, rầu rĩ nháy mắt, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.

“Đợi lát nữa chúng ta đi tới Phúc Ký ăn, có được không?” Đỗ Ngự Đình đưa tay ném canh cá viên trên bàn vào thùng rác, dịu dàng nói: “Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn canh cá viên, để cho tài xế đi đoán Tiểu Đậu Sa và Tiểu Duệ có được không?” Ở trong lòng của anh, vợ là lớn nhất, còn lại con trai con gái chỉ là phù vân mà thôi!

Tiểu Duệ?

Khóe miệng của Nhan Gia mất tự nhiên kéo kéo, cô gái xinh đẹp mỏng manh ở trước mặt là mẹ của Tiểu Duệ, “Đỗ đại ca, nếu như chị dâu đã trở lại, tối nay không bằng em làm chủ, mời mọi người đi ăn cơm, coi như là vì chị dâu đón gió tẩy trần, có được không?” Coi như là mẹ của Tiểu Duệ trở lại, cô ta cũng sẽ không nguyện ý buông bỏ Đỗ Ngự Đình, không thử một lần, làm sao biết sẽ thất bại?

Đỗ Ngự Đình nghe vậy, không nói gì. Anh nắm tay người bên cạnh, khẽ hỏi: “Bảo bối, bữa tối hôm nay đi ăn món Pháp, có được không?”

“Không muốn.” Ninh Noãn Dương lắc đầu.

“Vậy món Nhật?”

“Không thích.”

Đỗ Ngự Đình phiền não suy nghĩ một lúc, sau đó tỉnh ngộ nói: “Vậy đi ăn tôm hùm nhỏ cay là được rồi, món em thích nhất.” Anh nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán của cô, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt.

Quả nhiên, Ninh Noãn Dương hớn hở gật đầu đồng ý: “Được!”

Hai người anh một câu em một câu, hoàn toàn coi Nhan Gia là không khí.

Nhan Gia cắn chặt môi, hai tay nắm chặt thành quyền, cuối cùng vẫn đè nén sự tức giận, cố gắng nở nụ cười, “Đỗ đại ca, chúng ta đã nói vậy rồi, đợi lát nữa em cùng hai người đi đón Tiểu Duệ, sau đó tối nay em mời mọi người ăn cơm.” Cô gái này, hoàn toàn là cố ý khoe khoang trước mặt cô ta, cho dù là Đỗ đại ca rất yêu cô ấy thì sao, cho dù là mẹ của Tiểu Duệ thì sao?

Cô ta nhất định vẫn còn cơ hội.

“Chúng tôi còn phải đi đón Tiểu Đậu Sa.” Ninh Noãn Dương cười nhẹ nhàng nói thêm một câu, vẻ mặt vô hại. Nhan Gia này hoàn toàn là đang ham muốn Đỗ Ngự Đình, cho rằng cô là người mù sao, cái gì cũng không thấy. Nghĩ tới đây, cô liền hung hăng mở to mắt nhìn Đỗ Ngự Đình, đưa tay hung hăng bấm vào ngang hông của anh, véo một cái.

Bỗng nhiên có một động tác nhỏ, làm cho Đỗ Ngự Đình đau đến híp mắt, anh lấy lòng nhìn người bên cạnh: “Noãn Noãn ——” Giọng nói mang theo ý cầu xin tha thứ, anh không có ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, anh đã cố gắng khiêm tốn rồi. Cũng chưa từng muốn thu hút nhiều hoa cỏ như vậy, xem ra sau này khi ra ngoài anh sẽ mang theo hoa cỏ ở bên người.

Động tác như vậy, trong mắt của Nhan Gia lại trở thành liếc mắt đưa tình. Cô ta gượng cười khẽ hỏi: “Tiểu Đậu Sa là......”

“Là con gái của tôi và Noãn Noãn, em gái sinh đôi của Tiểu Duệ.” Đỗ Ngự Đình hiếm khi có lòng tốt nở một nụ cười vô cùng xán lạn, lại khẽ nói vào tai của Ninh Noãn Dương: “Bảo bối, đã nói rồi, chúng ta còn phải sinh thêm một đứa.” Lần này, anh muốn sinh thêm một đứa con gái, tính tình không cần lạnh lùng như Tiểu Duệ, cũng không cần tinh quái như Sa Sa, anh muốn giống như Noãn Noãn vậy, cô gái có chút ngây ngô ngốc nghếch, tốt nhất là giống Noãn Noãn.

“Hừ ——” Khuôn mặt của Ninh Noãn Dương ửng đỏ, chân mang giày cao gót hung

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui