Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu



“Noãn Noãn, em đừng tức giận. Nói không chừng lát nữa Đỗ Ngự Đình sẽ đi xin lỗi em.” Lục Tử Viễn đưa tay trấn an vuốt ve đầu của Ninh Noãn Dương, động tác này, anh đã làm qua vô số lần, bây giờ làm động tác này, lại có cảm giác chột dạ.

Đại khái là bởi vì quyết tâm muốn buông bỏ cô, nhưng mà, mình có thể buông xuống sao?

“Em mới không lạ gì!” Ninh Noãn Dương bụng đầy lửa giận cầm phi tiêu đặc chế ở trong tay, ném chính xác vào tấm hình của Đỗ Ngự Đình cách ba mét.

Mặt.

Miệng.

Mũi.

Mỗi một nơi đều không tha.

Tên khốn khiếp này, lại dám uy hiếp cô, đây quả thật là làm phản rồi. Cô càng nghĩ càng giận, càng tức lại càng muốn phát tiết.

“Ghê tởm!” Ninh Noãn Dương đưa tay vỗ bên cạnh một cái, “Bốp ——”

Bình hoa cổ thời kỳ Đông Hán ở trên bàn rơi xuống đất, thấy vậy quản gia để bên cạnh liền nhức nhối, bình hoa này còn đáng tiền hơn khu nhà cao cấp!

“Ơ?” Ninh Noãn Dương đưa mắt nhìn những mảnh vụn dưới đất, ánh mắt sáng lên, giống như tìm được niềm vui mới, cô phân phó: “Quản gia, đi lấy những đồ cổ như vậy ra cho tôi.” Tên khốn kia không phải có tiền sao, cô sẽ giúp anh tiêu.

“Thiếu phu nhân...” Quản gia đổ mồ hôi hột, sau lưng cảm nhận từng đợt lạnh run.

“Tôi muốn đồ cổ, càng cổ càng tốt.” Nụ cười của Ninh Noãn Dương vô cùng xán lạn, giọng nói lạnh lùng làm cho người ta run lên.

“Bụp ——”

“Rầm ——”

“Keng ——”

Nửa tiếng sau, Ninh Noãn Dương hài lòng vỗ tay, nhìn đống mảnh vụn trên mặt đất, nhất thời cảm giác cơn giận trong lòng đã phát tiết ra không ít.

“Hết giận rồi!” Lục Tử Viễn cười yếu ớt đưa ly nước trái cây vừa mới lấy trong phòng bếp, tính tình của cô gái nhỏ này gần giống như trước. Năm mười lăm tuổi, anh đi tham gia tốt nghiệp du lịch, rõ ràng đã đồng ý với cô sau ba ngày sẽ trở về, nhưng mà chuyến bay hôm đó bị muộn hai tiếng. Lúc đó sự tức giận của cô, hoàn toàn không nghe giải thích, trực tiếp đưa chân đạp anh ra cửa. Sau khi dụ dỗ thật lâu, cúi đầu nhận sai, viết kiểm điểm, lúc này cô mới hết giận.

“Dĩ nhiên!” Ninh Noãn Dương đắc ý nâng cằm, “Đi, em dẫn anh tới một nơi!”

“Được!” Lục Tử Viễn mặc cho cô dẫn đi, chỉ cần cô vui vẻ, thiên đường hay là địa ngục anh cũng xông vào. Hơn nữa anh tin tưởng, Đỗ Ngự Đình sẽ nhanh chóng tìm cô.

............

Mười một giờ đêm, Đỗ thiếu bước vào cửa nhà, đầu tiền là thấy sàn nhà bừa bãi, một đống mảnh vụn nằm trên sàn nhà.

“Quản gia, đã xảy ra chuyện gì?” Đỗ Ngự Đình hét lên, vô ý đạp lên mảnh vụn, “Đây là cái quỷ gì?” Anh lảo đảo thiếu chút nữa ngã vào trong đống mảnh vụn.

“Thiếu gia, đây là, đây là do thiếu phu nhân đập, cô ấy nói không cần bọn tôi quét dọn.” Quản gia cẩn thận nhìn sắc mặt của Đỗ Ngự Đình.

“Cô ấy đập?” Đỗ Ngự Đình lẩm bẩm hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: “Đây thật đúng là phong cách của cô ấy? Cô ấy đâu?” Thật ra thì anh muốn hỏi là, cô còn tức giận không.

“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân cùng Lục tiên sinh đi ra ngoài rồi.” Quản gia lo sợ trả lời, chờ đợi thiếu gia nhà mình giận tím mặt.

“Cô ấy cùng Lục Tử Viễn đi ra ngoài?” Đỗ Ngự Đình cắn răng nói từng câu từng chữ, trái tim nặng nề bốc hỏa, rồi lại không có chỗ nào phát ra, “Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi.....” Anh giận đến không biết làm sao mới tốt, không ngừng đi loanh quanh trong phòng, “Đây là cái gì?” Anh đưa tay lấy tấm hình bị phi tiêu ném đến nát bét trên vách tường.

“Đây, đây.....” Quản gia không

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui