Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Đỗ Ngự Đình nhàn nhã tựa vào sau cột trụ lớn, lợi dụng cột to tròn che giấu chính mình thật kỹ, đôi mắt anh lạnh lùng nhìn đám con gái đang ríu rít cách đó không xa, trong lòng cười nhạo: Ngực lớn mà không có não. Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve bình thủy tinh nhỏ bỏ túi trên cổ tay, bên trong là một đóa hoa xuân nho nhỏ, mặc dù đã hái xuống khỏi cành, nhưng đóa hoa vẫn giữ nguyên vẻ đẹp như lúc mới gặp ban đầu. Hai mươi ba năm, anh chưa từng để nó rời khỏi mình, nhìn thấy nó, anh sẽ nghĩ đến bóng dáng nhỏ bé kia, cả đôi mắt ngấn nước khiến ngưới khác phải yêu thương.

Y Y, anh đã trở về, tối nay, em có xuất hiện tại nơi này hay không?

Bỗng nhiên có người từ phía sau vỗ vỗ bờ vai anh, Đỗ Ngự Đình xoay người: “Dật Cảnh?”

An Dật Cảnh nhàn nhã bưng ly rượu, một bộ tây trang lấp lánh lóe sáng chói mắt màu lam đậm, phối với quần jean màu hồng, dưới chân xỏ đôi ủng da trâu ngắn, đây là mode thời trang mới nhất hiện nay, nhưng đặt ở trong bữa tiệc sang trọng lần này có vẻ không được hợp cho lắm. An Dật Cảnh dĩ nhiên sẽ không để ý mấy chuyện này, trên mặt anh ta đầy vẻ thong dong tự đắc bưng ly rượu: “Thế nào? Một mình lánh nạn ở chỗ này?”

Đỗ Ngự Đình lắc đầu, uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong ly: “Thật ra là tớ đang tránh sự thanh nhàn mới phải.” Anh bất đắc dĩ liếc nhìn đám con gái đang om sòm cách đó không xa, vẻ mặt chán ghét.


“Nhiều mỹ nữ như vậy, cũng không vừa ý ai sao?” An Dật Cảnh huýt sáo, nhìn đại sảnh toàn những cô gái ăn vận xinh đẹp, mặt mày hớn hở mừng rỡ khoa tay múa chân biểu đạt: “Cậu xem, dáng người này…” Anh ta nhìn chằm chằm cô gái mặc bộ lễ phục hở lưng đang đi qua gần đó, thiếu chút nữa chảy nước miếng.

“Biến!” Đỗ Ngự Đình nhướn mày, một cước đá An Cảnh Dật ra khỏi phía sau cột trụ đá.

“Á…!” An Cảnh Dật che cái mông đi ra ngoài.

“Thiếu gia, lão gia gọi cậu ra ngoài đó.” Lão quản gia đi tới chỗ Đỗ Ngự Đình, thấp giọng nói.

“Được.” Đỗ Ngự Đình gật đầu, để ly rượu trong tay xuống, nhìn phía bên dưới. Tùy ý lướt qua, đột nhiên bị một bóng dáng màu tím nhạt hấp dẫn tầm mắt, đầu nhỏ nhắn dáng hình thon thả, một bộ lễ phục ngắn bằng chiffon màu tím eo chiết cao, sau lưng là chiếc nơ con bướm thật to, mái tóc đen dùng cài tóc hình bươm bướm tùy ý kẹp lại, nhìn qua cả người vừa thần bí vừa cao quý.

“Anh Tử Viễn, cạn ly!” Lăng Y Y một tay giơ cao ly rượu, cười đến vui vẻ.

“Cạn ly!” Lục Tử Viễn trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.

Cảm nhận thấy có ánh mắt bức người từ phía đỉnh đầu lại, Lăng Y Y ngẩng lên, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt Đỗ Ngự Đình.


“Y Y…” Đỗ Ngự Đình chấn động trong lòng, chính là cô ấy không sai được, đó là khuôn mặt tươi tắn vô cùng mỹ lệ, đôi mắt lấp lánh tựa như vì sao nhẹ nhàng hướng về phía anh, trong mắt tràn đầy vẻ vô tội cùng khó hiểu.

Đón lấy ánh mắt của cô, lòng dạ Đỗ Ngự Đình rối bời, khóe miệng khẽ động, chậm rãi nở một nụ cười nhạt, nhưng mà, khiến cho anh hết sức khó chịu chính là cô đang thân mật khoác tay một người đàn ông khác.

“Thiếu gia, lão gia muốn cậu…” Thấy Đỗ Ngự Đình chậm chạp chưa xuống, quản gia đi lên nhắc nhở lần nữa.

Lúc này Đỗ Ngự Đình mới tỉnh ra, đẩy lão quản gia, vộ vã chạy xuống tầng. Chỗ cửa cầu thang, thấy Đỗ Ngự Đình vọt tới đại sảnh, mọi người xung quanh đều rất kinh ngạc, không hiểu Đỗ Ngự Đình đang làm gì mà vội vàng như vậy? Nhưng vì ngại sắc mặt anh có vẻ không tốt, không ai dám tiến lên hỏi thăm.

Đỗ Ngự Đình cau màu, đi vào trong đám người, rõ ràng là vừa mới thấy cô ấy ở chỗ này, nhưng mà bây giờ chạy khắp cả đại sảnh cũng không tìm thấy bóng hình nhỏ bé mà anh ngày nhớ đêm mong.


“***” Anh tức giận khẽ chửi một tiếng, kéo phăng cà vạt vốn được đeo ngay ngắn trên cổ, tiện tay ném cho Vệ Dực - trợ lý riêng đang đứng bên cạnh, căn dặn: “Đi điều tra về cô gái tên Lăng Y Y, tiện thể xem xem cô ấy có xuất hiện tại bữa tiệc ngày hôm nay hay không.”

“Tôi đi trước.” Đỗ Ngự Đình nói một tiếng với lão quản gia, bước ra ngoài.

Năm phút sau, trên tay Đỗ Ngự Đình cầm tài liệu Vệ Dực đưa cho anh. Ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve ảnh chụp cô gái trong đó, trầm ngâm: “Y Y, Y Y…” Người trong ảnh, trên mặt là nụ cười ngọt ngào, anh không nhịn được đem tấm ảnh áp sát vào ngực mình, cảm thấy một hồi rung động nhảy múa trong trái tim, rốt cuộc tìm được cô rồi.

“Em là của tôi.” Giọng nói âm trầm sâu kín vang lên, Đỗ Ngự Đình hướng về phía người trong ảnh cười đến mê hoặc lòng người, trong mắt là ý kiên định dứt khoát phải làm cho bằng được.

Anh đã trở lại, sẽ không để cô lại một mình nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui