Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu



“A--”

Ngày hôm sau, trong phòng Tiêu Ngâm Tuyết truyền ra một tiếng hét sợ hãi.

Mọi người kinh hãi, tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, vội vàng xỏ dép lê, mặc áo ngủ chạy qua, kết quả nhìn thấy một hình ảnh kỳ lạ.

Tiêu Ngâm Tuyết ngồi ở trên giường, đang kéo chăn kêu sợ hãi, vẻ mặt hoảng hốt, mà Quý Giản Phàm để trần nửa người trên, nằm chung trong một cái chăn với cô, xem ra hai người nhất định là xảy ra chuyện gì đó mờ ám.

“Ngâm Tuyết, anh......” Trong mắt Quý Giản Phàm hiện ra một vẻ áy náy, tối hôm qua vốn dĩ là anh đưa cô trở về, tuy nhiên không yên tâm cô dầm mưa, không nghĩ tới...

An Dật Cảnh cùng Mộ Ngưng Tử nhìn nhau cười một tiếng, không hẹn mà cùng nói: “Chúc mừng, chúc mừng, khi nào đãi tiệc rượu tôi nhớ sẽ bỏ một bao lì xì dày.”

“Không được nhìn!” Bỗng nhiên Đỗ Ngự Đình dùng tay che hai mắt của Ninh Noãn Dương, hận không thể trực tiếp đặt cô lên giường hung hăng đánh vào cái mông nhỏ, ánh mắt của cô gái nhỏ này nhìn đi đâu đấy? “Em cảm thấy dáng người anh không tốt bằng Quý Giản Phàm sao?” Ánh mắt anh lạnh băng liếc nhìn Quý Giản Phàm trên giường, rất không hiền lành nói một câu: “Bạch thiết gà*.” Có gì đẹp để nhìn.

(*) Bạch thiết gà: nói về người không có cơ bắp, ốm, trắng, nhìn như phụ nữ

“Không có, dáng người của chồng là tuyệt nhất.” Nghe thấy giọng nói của anh có chút không vui, dĩ nhiên Ninh Noãn Dương biết nguyên nhân, vẻ mặt cô nịnh nọt dựa sát vào trong lòng Đỗ Ngự Đình, dỗ anh vui vẻ: "Dáng người của chồng là tuyệt nhất." Cô nhón chân, hôn lên mặt anh vài cái, mới khiến cho vẻ mặt anh tốt hơn một chút.

Trên giường, Tiêu Ngâm Tuyết bấu chặt hai vai, xanh cả mặt.

“Đi thôi, đi thôi, để vợ chồng son người ta có chút không gian riêng tư." Mộ Ngưng Tử đẩy mọi người đi ra ngoài, để cho đôi nam nữ tự mình xử lý những việc tiếp theo.

Đỗ Ngự Đình âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thật tốt, Quý Giản Phàm giúp anh giảm đi bao nhiêu rắc rối.

Nửa tiếng sau, Quý Giản Phàm cùng Tiêu Ngâm Tuyết nắm tay xuất hiện trước mặt mọi người.

“Chúng tôi quyết định đính hôn.” Quý Giản Phàm nắm chặt tay Tiêu Ngâm Tuyết, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc, cho tới bây giờ, anh giống như đang nằm mơ vậy, không nghĩ tới Tiêu Ngâm Tuyết lại thật sự đồng ý lời cầu hôn của anh, anh từng ảo tưởng về tương lai của hai người vô số lần, nhưng lại không dám hy vọng xa vời có thể cùng cô nắm tay nhau cả đời.

“Oa, chúc mừng, chúc mừng.” An Dật Cảnh kêu to.

“Chúc mừng.” Đỗ Ngự Đình lạnh nhạt nói, nhìn ý cười trên mặt anh có thể thấy được tâm trạng anh vô cùng tốt, kể từ bây giờ, anh không cần phải đề phòng Tiêu Ngâm Tuyết phá hoại cái gì nữa, thật là cực kỳ tốt.

.........

Bởi vì thời tiết tốt, nên hôm nay sắp xếp hoạt động là cưỡi ngựa.

Trong nông trường, cỏ xanh hết sức rậm rạp, con ngựa béo tốt, ngựa được chăn nuôi ở đây đều là giống tốt như hãn huyết mã* thuần chủng, tính tình con ngựa rất dữ dằn, nhưng thân hình vạm vỡ, chạy rất bền.

(*) Hãn huyết mã: là giống ngựa cổ xưa, thân hình vạm vỡ, chạy nhanh và bền.

“Đỗ thiếu, đây là ‘Tia Chớp’.” Trương Kính Thiên từ trong chuồng ngựa dắt ra một con ngựa đỏ thẫm, thân hình con ngựa cực kỳ cao lớn, màu lông bóng loáng tỏa sáng, mặc dù cảm giác không béo tốt như những con ngựa bình thường khác, nhưng mà chân ngựa lại to khỏe hơn so với ngựa bình thường, vừa nhìn là biết ngựa tốt hiếm có.

Vốn dĩ ‘Tia Chớp’ là một con ngựa hoang ở trong khe núi, tính tình hung ác, sau đó bị Trương Kính Thiên thuần phục.

“Tôi đi trước đây.” Mộ Ngưng Tử động tác anh dũng tiến vào trong nông trường, thấy được ngựa tốt, nhất thời ngứa nghề, kiềm chế không được, lắc mình leo lên một con ngựa đen lớn, ghìm dây cương, “Giá---” con ngựa chạy như bay về phía trước, mái tóc dài của Mộ Ngưng Tử tung bay theo gió.

“Ngầu quá-----” Ninh Noãn Dương phấn khởi vỗ tay, học kiểu dáng của Mộ Ngưng Tử muốn leo lên ngựa, nhưng lại thiếu đi điểm trụ, leo lên ngựa không được, còn thiếu chút nữa ngã như chó ăn ***, “Cẩn thận--” may thay Đỗ Ngự Đình nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô.

“Noãn Dương, lên ngựa như vậy là không được.” Tiêu Ngâm Tuyết cười giễu cợt, nhảy lên một cái, dáng người vô cùng duyên dáng leo lên lưng ngựa, cô khẽ hô: “Giá----” cô mặc một

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui