“Chị muốn làm gì?” Ninh Noãn Dương tựa vào vách tường, chi cảm thấy cả người run rẩy, mồ hôi đã thấm ướt sau lưng.
Tối nay Tiêu Ngâm Tuyết, khác thường đến đáng sợ.
Tiêu Ngâm Tuyết quỷ dị cười một tiếng, ra sức xông tới bồn rửa tay, bụng của cô ta vừa vặn đụng vào mặt bồn rửa tay.
“Chị Ngâm Tuyết-----”
Tiêu Ngâm Tuyết té xuống đất, cười nhẹ: “Noãn Noãn, cô xong đời rồi-----” Cô ta bắt đầu hét lớn: “Cứu mạng, giết người, cứu với-----”
Ninh Noãn Dương ngơ ngác quỳ trên mặt đất, trong người hoàn toàn không còn sức lực, trái tim tràn đầy sợ hãi.
Cô muốn chạy, nhưng lại chạy không được.
“Chị Ngâm Tuyết, chị như thế nào rồi?” Ninh Noãn Dương bị dọa sợ, cũng sợ đến ngây người, cô không biết mình đã rơi vào trong âm mưu của người này.
Nhưng mà, dáng vẻ của Tiêu Ngâm Tuyết rất dọa người.
“Cô đi ra, đừng đụng vào tôi.” Vẻ mặt của Tiêu Ngâm Tuyết trắng bệch, suy yếu nằm trên mặt đất lạnh như băng, “Ninh Noãn Dương, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?”
Lúc mọi người đi vào, liền thấy được hình ảnh như vậy.
“Ngâm Tuyết.” Quý Giản Phàm xông tới bên cạnh Tiêu Ngâm Tuyết, ôm lấy cô ta.
“Bảo bối.” Đỗ Ngự Đình cũng đi tới bên cạnh Ninh Noãn Dương, đỡ cô dậy từ trên mặt đất.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Ninh Noãn Dương, rõ ràng là đang chỉ trích cô.
Toàn thân của Ninh Noãn Dương phát run, vẻ mặt tái nhợt lắc đầu, “Không phải tôi, không phải tôi, thật sự là không phải tôi....”
“Đừng sợ, từ từ nói, không sao.” Đỗ Ngự Đình ôm cô, khẽ nói ở bên tai cô, cho dù là lúc nào, anh cũng sẽ đứng về phía cô.
Tiêu Ngâm Tuyết mở mắt ra, oán hận nhìn Ninh Noãn Dương, tay run run chỉ vào cô: “Noãn Noãn, chị biết em còn canh cánh lời nói của chị ở trong lòng, em vẫn còn ghi hận trong lòng vì chuyện lần trước chị không cẩn thận đạp vào váy của em, nhưng chị đã xin lỗi em rồi. Em hận chị không sao, nhưng đứa con trong bụng chị là vô tội mà.....” Vẻ mặt của cô ta trắng bệch ôm bụng của mình.
Tình hình hiện trường và lời nói của Tiêu Ngâm Tuyết, làm cho mọi người hiểu chuyện đã xảy ra trong nhà vệ sinh.
“Không phải tôi, thật sự là không phải tôi, rõ ràng là do chị.” Ninh Noãn Dương vội vã muốn giải thích, nhưng mà lời nói gần như không có chút sức thuyết phục nào, làm sao Tiêu Ngâm Tuyết có thể cố ý tự ngã trong khi mình đang mang thai? “Quý đại ca, anh tin em, thật sự không phải em.”
Hai tay của Quý Giản Phàm nắm chặc thành quyền, vẻ mặt rất đau khổ.
“Chị Ngưng Tử?”
“Kỷ Nhã?”
“Tại sao mọi người lại không tin em, thật sự là không phải em?”
Nhưng mà, mặc kệ cô giải thích thế nào, cũng không có ai chịu tin cô.
“Noãn Noãn.” An Dật Cảnh nhẹ nhàng lên tiếng, hai con mắt trong suốt, anh gật đầu: “Anh tin em, nhất định không phải là em có đúng không?”
Ninh Noãn Dương đột nhiên mở to mắt, giống như bắt được một tia sáng cuối cùng trong bóng tối, “An Dật Cảnh, anh tin em?”
“Tất nhiên.”
“Máu?” Tô Kỷ Nhã bỗng nhiên chỉ vào một chỗ, hét lớn.
Tiêu Ngâm Tuyết nằm trên mặt đất, chảy ra rất nhiều máu đỏ tươi.
Màu đỏ đặc biệt đáng sợ, màu đỏ đặc biệt chói mắt, giống như từng đóa hoa nở trên sàn nhà.
“Con, con của tôi.” Tiêu Ngâm Tuyết ôm bụng, cảm thấy máu trong cơ thể của mình đang chảy ra, con mắt của cô ta hiện lên vẻ sợ hãi: “Con của tôi.....”
Ninh Noãn Dương, tôi không tin tôi dùng tính mạng của mình còn không thể lấy lại được những gì cô đã cướp từ tôi.
“Anh đưa em đi bệnh viện.” Quý Giản Phàm khom lưng bế cô ta.
“Em có lời muốn nói với Noãn Noãn.” Tiêu Ngâm Tuyết nắm lấy cánh tay của Quý Giản Phàm, trong lời nói lộ ra vẻ muốn điều tra.
Không thể lay chuyển được cô ta, Quý Giản Phàm bế cô ta, đi đến trước mặt Ninh Noãn Dương.
“Noãn Noãn.” Khóe miệng của Tiêu Ngâm Tuyết nở một nụ cười thắng lợi, vung tay thật mạnh.
“Chát-----”
Cái tát thật mạnh không rơi vào trên mặt của Ninh Noãn Dương như ý nguyện, Đỗ Ngự Đình che trước mặt cô. Khuôn mặt của anh ửng đỏ, lạnh
//