Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu



Uông Tuyết Thảo không có dễ đối phó như Ninh Noãn Dương đã nghĩ, cô ta thay đổi rất nhanh, giỏi ngụy trang, một giây trước mắt lạnh nhìn Ninh Noãn Dương, một giây sau lại cười dịu dàng với lão phu nhân và Đỗ Ngự Đình, bộ dáng hiền lành tốt đẹp. Ninh Noãn Dương giận đến giậm chân, nhưng lại bắt không được nhược điểm của Uông Tuyết Thảo.

“Ninh Noãn Dương, cô tốt nhất nên ly hôn với Ngự Đình sớm một chút, vội vàng rời đi, nếu không cẩn thận tôi không khách khí với cô.” Uông Tuyết Thảo thừa lúc xung quanh không có người, uy hiếp Ninh Noãn Dương. Tóc dài của cô ta xõa ngang vai, mặc một cái váy màu vàng nhạt, lộ ra vẻ tao nhã cao quý.

“À à à.....” Giọng ca của Ninh Noãn Dương càng lúc càng lớn, cố ý giả bộ không nghe thấy cái gì cả, còn mở to âm thanh của tivi trong phòng khách.

“Ninh Noãn Dương, cô có nghe thấy không?” Trên mặt của Uông Tuyết Thảo lộ ra vẻ điên cuồng.

Ánh mắt của Ngôn Cẩn Phong ra hiệu, Ninh Noãn Dương tiếp tục giả bộ không nghe thấy bất cứ cái gì, ngược lại giọng ca càng ngày càng lớn: “À à à.....” Cô nhìn thấy Ngôn Cẩn Phong giơ ngón cái, càng đắc ý hát: “Không nghe thấy, không nghe thấy.”

“Đùng-----” Uông Tuyết Thảo vỗ lên khay trà một cái, nổi điên hét lên: “Ninh Noãn Dương, cô câm miệng cho tôi.” Cô ta không tin cô ta sẽ không qua được Ninh Noãn Dương, hơn nữa cô ta còn có lão phu nhân giúp đỡ, cô ta nhất định sẽ đuổi Ninh Noãn Dương đi.

Vị trí thiếu phu nhân của Đỗ gia, bất kể như thế nào cô cũng sẽ ngồi lên.

“Cô làm gì vậy? Khay trà của nhà tôi, cô đập hư phải đền tiền đấy.” Ninh Noãn Dương chớp mắt, cố làm ra vẻ vô tội, nhìn cánh tay của Uông Tuyết Thảo vỗ lên khay trà, “Đây là gỗ lim tơ vàng, rất đáng quý, tôi sợ cô đền không nỗi.” Cô cũng không tin không làm cho Uông Tuyết Thảo tức chết.

Bởi vì Uông Sunny có quan hệ đặc biệt với Uông Tuyết Thảo, mặc dù không đồng ý với việc làm của Uông Tuyết Thảo, nhưng cũng không thể công khai phản bác cô ta. Chỉ đành phải cố gắng tránh lúc Ninh Noãn Dương và Uông Tuyết Thảo chạm mặt, để tránh xuất hiện tình trạng lúng túng.

“Cô-----” Sắc mặt của Uông Tuyết Thảo giận đến đỏ bừng, một lúc lâu, mới oán hận nói: “Ninh Noãn Dương, cô đừng có đắc ý, sớm muộn gì tôi cũng đuổi cô ra ngoài.”

“Đừng vội, đi từ từ thôi.” Ninh Noãn Dương cười tươi như hoa nhìn vào mắt của cô ta, kiên định nói ra từng câu từng chữ: “Cô cho rằng bà đây là viên gạo nếp, mặc cho cô vo tròn chà dẹp sao, coi chừng tối nay tôi cho cô ngủ dưới sàn nhà, đây là nhà của tôi.” Cô cố tình không tin cái quỷ quái kia, coi như Uông Tuyết Thảo có chỗ dựa là bà lão kia thì thế nào, cô hoàn toàn không sợ bà lão kia.

Sắc mặt của Uông Tuyết Thảo bỗng nhiên biến sắc, nụ cười trở nên dịu dàng: “Bà nội, bà đã dậy rồi.” Cô ta bước tới, đỡ lão phu nhân, bộ dáng phải gọi là rất ân cần, đoán chừng cô ta đối xử với mẹ và bà nội ruột cũng không tốt như vậy.

Lão phu nhân gật đầu, khi tầm mắt chuyển đến trên người của Ninh Noãn Dương, nghe thấy tiếng tivi lớn như vậy, chân mày nhất thời cau lại thật sâu, khẽ bỏ lại một câu: “Không có phép tắc.” Bà đưa tay cướp điều khiển tivi, tắt tivi, nặng nề ném điều khiển tivi xuống đất.

Ninh Noãn Dương không tức giận, ngược lại cười cười, đưa tay nhặt điều khiển tivi, lại mở tivi, mở tiếng tivi lớn hơn, còn nói: “Lão phu nhân, bà lớn tuổi rồi, con sợ tai của bà không tốt, cho nên cố ý mở âm thanh của tivi lớn một chút, như vậy, bà có thể nghe rõ không?” Lão thái bà này bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào đều gây sự với cô, thật sự không biết đã đắc tội với bà ở chỗ nào.

“Cô-----” Lão phu nhân giận đến xanh mặt, “Tắt đi.” Bà lão ra oai vẫn có một chút cảm giác uy nghiêm.

Uông Tuyết Thảo vội vàng cầm điều khiển tivi tắt tivi, sau cùng, còn cười đắc ý với Ninh Noãn Dương.

Ninh Noãn Dương nhìn cũng không nhìn cô ta, trực tiếp cầm điều khiển tivi, lại mở tivi.

Tắt.

Mở.

Tắt.

Mở.

Sau mấy lần như thế, lão phu nhân rốt cuộc không nhịn được nổi giận: “Hồ đồ!” Một tiếng hét to, dọa cho Uông Tuyết Thảo và Ninh Noãn Dương sợ đến nỗi rơi cả điều khiển tivi trong tay xuống đất, tivi vẫn còn đang mở, bên trong ầm ĩ không ngừng, làm cho lỗ tai của mọi người trở nên đau đớn.

Lão phu nhân trầm mặc tắt tivi, nói với Uông Tuyết Thảo: “Tuyết Thảo, ngồi đi.” Vẻ mặt của bà nhìn Uông Tuyết Thảo luôn luôn ôn hòa. Rõ ràng đều là cháu gái của Uông gia, nhưng mà thái độ của bà đối với Sunny lại hoàn toàn không như vậy, thậm chí rất ít khi hòa nhã, rõ ràng là thiên vị.

Đoán chừng bà lão này ngoại trừ Uông Tuyết Thảo, cũng không hòa nhã với bất kỳ ai, cũng không biết rốt cuộc Uông Tuyết Thảo có cái gì tốt, vừa dối trá, vừa giả vờ hiền lành.

“Dạ.” Uông Tuyết Thảo dịu dàng đáp lại, ngồi kế bên lão phu nhân, thân mật nói: “Bà nội, con nấu cháo cá cho bà” Cô ta nháy mắt, người giúp việc bưng cháo lên.

Chén nhỏ màu trắng,

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui