Xe cứu thương rất nhanh đã tới Đỗ gia, Ninh Noãn Dương được đưa đi bệnh viện.
“Noãn Noãn, Noãn Noãn-----” Đỗ Ngự Đình nhận được thông báo, bỏ lại chuyện của công ty, vội vàng chạy tới bệnh viện, chỉ thấy phòng phẫu thuật đã đóng cửa, ở bên ngoài có hai chị em Uông Tuyết Thảo và Uông Sunny canh giữ.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sunny?” Trong lòng của anh nóng như lửa đốt, nhìn Uông Sunny.
“Anh Đình, Noãn Noãn cô ấy, cô ấy.....” Thân thể của Uông Sunny run rẩy, giống như vẫn chưa hoàn hồn từ trong những hình ảnh trước kia. Cô đã thấy, thấy chị gái tự tay đẩy Noãn Noãn xuống, cô phải nói cho anh Đình, cô muốn nói với anh Đình, “Là.....” Tầm mắt chạm đến ánh mắt của Uông Tuyết Thảo, cô lại do dự, chùn bước.
Cô không sợ sẽ có kết cục như thế nào, nhưng mà mẹ, mẹ vẫn còn ở Uông gia, nếu như cô nói, bọn họ sẽ đối phó với mẹ như thế nào?
Không, cô không thể nói.
“Noãn Noãn, Noãn Noãn té, té xuống lầu.” Cô cúi đầu khẽ ấp úng, không dám nhìn ánh mắt của Đỗ Ngự Đình. Cô sẽ đau lòng, sẽ sợ hãi, Noãn Noãn đối xử với cô tốt như vậy, nhưng mà ngay cả chân tướng cô cũng không dám nói ra.
“Tại sao lại té xuống?” Đỗ Ngự Đình càng nóng nảy hơn, anh biết trong khoảng thời gian này Noãn Noãn có cái gì đó không đúng, nhưng mà không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
“Ngự Đình, bọn em phát hiện cái này ở trong túi của Noãn Noãn.” Uông Tuyết Thảo lấy ra một cái lọ lớn màu trắng ở trong túi.
“Vitamin?” Đỗ Ngự Đình cau mày, nhận lấy cái lọ, anh còn nhớ cái lọ này, trong khoảng thời gian này Noãn Noãn đúng là uống vitamin và canxi lung tung, mỗi lần ăn đều ăn rất nhiều.
“Không phải là vitamin.” Vẻ mặt của Uông Tuyết Thảo khổ sở lắc đầu, “Em đã đi hỏi bác sĩ, là trị bệnh u não.”
U não?
“Cô nói gì?” Sắc mặt của Đỗ Ngự Đình trở nên kinh hãi.
“Bọn em đã đi hỏi bác sĩ, cái này là thuốc trị u não, còn có những thứ này, đều là trị u não.” Uông Tuyết Thảo lấy ra vài cái lọ trong túi xách, “Bác sĩ nói trước đó nửa tháng Noãn Noãn đã tới đây chẩn đoán qua, hơn nữa còn chọn bỏ phẫu thuật, nếu như uống thuốc có thể khống chế hiệu quả, có thể sống từ một tới hai tháng.”
“.....”
“U não?”
Bịch-----
Lọ thuốc ở trong tay của Đỗ Ngự Đình rơi xuống đất, đầu của anh cũng bị tin tức này làm cho bùng nổ, trống rỗng.
Làm sao có thể?
Sẽ không.
Sẽ không.
Nhưng mà, cẩn thận nhớ lại. Trong khoảng thời gian này cô rất hay thay đổi bất thường, quả thật là rất đáng nghi. Đáng chết, tại sao anh lại không phát hiện ra sớm một chút.
Là anh không tốt, chỉ lo cho công việc, không có lo lắng cho cô.
Anh đáng chết.
“Em sẽ không sao đâu, anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì.” Đỗ Ngự Đình lắc đầu, nhìn cái cửa lẩm bẩm.
“Ngự Đình, anh đừng quá đau lòng, còn em ở đây.” Uông Tuyết Thảo dịu dàng bước tới an ủi, ý cười trong mắt làm cho lòng người rất lạnh. Lần này, Ninh Noãn Dương chết chắc rồi, cô ta đã mua người trong phòng phẫu thuật, lần này chắc chắn phải để cho cô chết.
Chết ở trên bàn mổ, sẽ không có ai nghi ngờ.
Ninh Noãn Dương, cô đừng trách tôi, muốn trách thì trách số của cô không tốt. Cô yên tâm đi đi, hàng năm tôi sẽ nhớ thắp nhang cho cô.
Uông Sunny núp ở góc tường, mở miệng muốn nói gì đó, chạm phải ánh mắt của Uông Tuyết Thảo, lại sợ hãi dời tầm mắt.
“Sunny?” Ngôn Cẩn Phong cảm thấy có chút kỳ lạ, “Cô làm sao vậy?”
“À, à-----” Cô hoàn hồn, lắc đầu, “Tôi lo lắng cho Noãn Noãn.”
Nếu như có thể, cô nguyện ý dùng mạng của cô để đổi mạng của Noãn Noãn, cầu xin ông trời đừng để lo Noãn Noãn xảy ra chuyện, cũng không cần để cho cô nói ra chuyện này mới được.
“Không sao đâu, Noãn Noãn phúc lớn mạng lớn.” Giọng nói của Ngôn Cẩn Phong thoải mái an ủi, cau mày lại thật chặt.
...............
Không biết qua bao lâu, cũng đã là sau nửa đêm, cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng mở ra.
“Bác sĩ, thế nào rồi?” Đỗ Ngự Đình dẫn đầu xông lên trước, nắm lấy tay của bác sĩ.
Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, trong nháy mắt, lại làm cho người khác sửng sốt.
Lãnh Nhiên.
Lãnh Nhiên cau mày, vẻ mặt không quá tốt, không trả lời Đỗ Ngự Đình, anh ta chỉ đi về phía trước, “Một mình anh đi theo tôi.”
Mặc dù mọi người đều nghi ngờ, cũng không dám đắc tội với Lãnh Nhiên ở đây, phải biết là Noãn Noãn còn phải trông chờ vào anh ta cứu.
Cửa phòng làm việc bị đóng lại.
“Noãn Noãn thế nào rồi?” Đỗ Ngự Đình mở miệng hỏi chính là hỏi tình hình của Ninh Noãn Dương, tại sao Lãnh Nhiên lại gọi anh tới đây, anh không quan tâm chút nào.
“Anh khốn nạn-----” Lãnh Nhiên bỗng nhiên xoay người, đưa tay đánh một quyền vào mặt của Đỗ Ngự Đình, “Nếu như anh không thể chăm sóc tốt cho cô ấy, cũng không cần giữ cô ấy ở bên cạnh.”
“Anh nói những lời này là có ý gì?” Đỗ Ngự Đình bụm má, híp mắt hỏi.
“Anh biết là cô ấy đang mang thai không?” Sắc mặt của Lãnh Nhiên càng trở nên u ám, anh ta hỏi tới: “Anh biết tôi đo được trong cơ thể của cô ấy cái gì không? Thuốc trị u não, cô ấy hoàn toàn không có bệnh, tại sao lại uống thuốc này?”
“Không có bệnh?” Đỗ Ngự Đình ngơ ngác nhìn Lãnh Nhiên, nhất thời không có cách nào tiêu hóa ý của anh ta, “Anh nói Noãn Noãn không bị u não?” Ánh mắt của anh không nhịn được mừng như điên.
“Đúng, hơn nữa chúc mừng anh lên làm ba.” Lãnh Nhiên có chút thất vọng nhìn anh.
“Làm ba, tôi lên làm ba rồi?” Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên cười lớn, “Haha, tôi lên làm ba rồi.” Rất nhiều sự đau thương và sự vui vẻ tương phản nhau, làm cho anh không tiếp thu nỗi.
Cô không có bệnh, hơn nữa còn có con, thật sự là quá tốt, thật tốt quá.
“Nhưng mà tôi cảm thấy rất kỳ lạ, cô ấy không có bệnh, tại sao lại uống những thứ thuốc kia. Những thứ thuốc kia sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn với cơ thể, tác dụng phụ rất lớn, thậm chí còn ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi.” Vẻ mặt của Lãnh Nhiên có chút nghiêm túc, “Anh chăm sóc cô ấy như thế nào vậy?”
“Có tác dụng phụ?” Đỗ Ngự Đình có chút bối rối, anh xấu hổ cúi đầu, “Xin lỗi, hôm nay tôi mới biết cô ấy tới bệnh viện lấy thuốc, trước đó cô ấy vẫn gạt tôi.....”
“Có người muốn hại cô ấy!” Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, “Bác sĩ trong bệnh viện không thể nào phạm sai lầm lớn như vậy, không thể phát sinh ra chuyện chẩn đoán sai bệnh như vậy, có người cố ý muốn hại Noãn Noãn!”
“Đầu vẫn còn dùng được.” Lãnh Nhiên liếc anh, gật đầu, “Theo như tình hình này mà nói, chắc chắn có người đã nói dối cô ấy, cố ý giấu chuyện cô mang thai, còn lấy ra thuốc có nhiều tác dụng phụ như vậy cho cô uống.”
“Những thứ thuốc này, nếu tiếp tục uống, sẽ như thế nào?” Đỗ Ngự Đình lấy ra một lọ thuốc từ trong túi, là trước kia Uông Tuyết Thảo đưa cho anh.
“Mù, mất trí nhớ, nôn mửa, rụng tóc.”
Sắc mặt của Đỗ Ngự Đình trở nên nghiêm trọng, “Có người đang đối phó tôi.” Trong khoảng thời gian này, bên trong công ty cũng gặp không ít chuyện, Noãn Noãn cũng bị người ta hại, là ai làm?
Không có nhiều người có thể dưới mắt của anh táy máy tay chân, hơn nữa xuống tay ác như vậy, ngay cả Noãn Noãn cũng không bỏ qua.
“Cám ơn anh, Liệt Ưng tiên sinh.” Đỗ Ngự Đình chân thành cám ơn Lãnh Nhiên.
Trong mắt của Lãnh Nhiên lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh giấu đi, đúng là, dựa vào thủ đoạn của Đỗ Ngự Đình, điều tra ra thân phận của
//