NGhe xong lời oan ức của THẢO QUYẾT MINH . Bối Phong thì ủ rũ cúi đầu không biết nói sao , còn ba mẹ cô thì đưa mắt nhìn nhau ngầm hiểu ý. Cô con gái cưng của họ do được chiều chuộng bao bọc từ nhỏ , nên tính tình không giống ai… Thơ ngây qúa mức cho phép , đã thế còn ngang bướng , khó bảo luôn muốn mọi người làm theo ý mình. Cứ nghĩ sau khi đi học xa nhà , lấy chồng thì cô sẽ thay đổi mà trưởng thành hơn. Nhưng có vẻ bản tính ham chơi vẫn không hề thay đổi… Chỉ biết nghĩ cái trước mắt mà không chịu nghĩ hậu qủa về sau… Cũng may có con rể yêu thương , quan tâm , chăm sóc nên họ cũng yên tâm phần nào… Nhưng thật sự nhìn cô con gái cưng ngày trước trắng trẻo hồng hào , ngây thơ trong sáng , vô tư yêu đời , giờ xanh xao yếu đuối , khuôn mặt luôn phảng phất một nỗi buồn , lo sợ , tuy đôi mắt đó vẫn trong sáng phẳng lặng nhưng trong đáy mắt đã có chút gợn sóng… Nhìn người con gái mà mình yêu thương bây giờ xảy ra như vậy cha mẹ nào mà chẳng đau … Họ bỗng nhiên do dự không biết giao cô cho anh như vậy là đúng hay sai nữa. Tuy biết rằng anh luôn quan tâm , chăm sóc , yêu thương , cố gắng bảo vệ cô thật tốt … Nhưng sự cố vẫn xảy ra , sai lầm vẫn còn nhiều , và con gái họ vẫn gặp nguy hiểm… Càng nghĩ họ càng lo lắng cho tính mạng của con gái mình , ai biết đâu một ngày nào đó họ lại phải nhận được tin con gái họ lại xảy ra chuyện , và nguy hiểm đến tính mạng… Và con rể họ lại không phải thần thánh không thể cứu được vợ mình… Đầu óc họ như vỡ tung , chẳng lẽ họ ép cô lấy chồng là sai sao? Nhưng họ cũng không phủ nhận tình cảm và sự cố gắng của con rể dành cho con gái mình. Chẳng lẽ đây là số phận hay sao? Chẳng ai có thể vô tư vô lo vô nghĩ yêu đời mà hưởng cuộc sống này mãi được… Mong sao qua lần này con gái họ sẽ trưởng thành hơn … Không khí chìm trong ngột ngạt đến khó tả , mỗi người đều đuổi theo suy nghĩ của mình. Bối Phong dường như hiểu được ba mẹ vợ đang nghĩ gì , đôi mắt anh buồn xa xăm , sự hối lỗi hiện rõ trên khuôn mặt lạnh lùng… Chỉ có Quyết Minh là có vẻ thỏa mãn nhất , nhưng khi nhìn thấy đôi mắt bất lực của anh thì không hiểu sao cô thấy buồn cô cùng , bờ vai hiên ngang giờ cũng rũ xuống nói lên tâm trạng của chủ nhân nó… Chưa bao giờ Quyết Minh thấy anh như vậy , tự nhiên cô thấy trái tim quặn lại , cô không muốn anh như vậy đâu , không muốn chút nào ! Nếu anh không muốn cô đi chơi thì cô sẽ nghe lời không đi chơi nữa , không cãi lời anh nữa, không giận hờn kiếm cớ gây sự với anh nữa… Nhất là khi đôi mắt đó đang lạc vào xa xăm nơi nào đó mà không hề liếc nhìn cô một lần , thì Quyết Minh như muốn òa khóc , cô thấy trống trải vô cùng . cô sợ nhưng không biết mình sợ cái gì. Cô muốn ! Muốn được ở trong lòng anh , dựa vào vai anh , muốn làm cái gì đó giúp anh không như thế nữa? Thật sự hình ảnh kia không hợp với anh chút nào ? Cô không muốn thật sự không muốn? Chắc chắn không phải do cô mà , không phải đâu!!! - Huhuhu… Quyết Minh sợ hãi xen lẫn lo lẫn lo lắng lắc mạnh đầu , đôi mắt cô không biết từ khi nào đã đẫm lệ. Tiếng khóc của Quyết Minh khiến ba người còn lại giật mình … Vội ngẩng đầu nhìn về phía giường bệnh đã hoảng hốt khi thấy cô ngồi trên giường ôm chăn khóc nức nở… - Quyết Minh! Thấy Quyết Minh như vậy , lòng Bối Phong đau lắm , không do dự anh vội vàng đi đến bên cô rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Lạ là vợ yêu của anh không hề đẩy anh ra , thậm chí còn ôm chặt lấy anh khóc thút thít… Làm anh bất ngờ vô cùng , cứ nghĩ cô sẽ lại mắng chửi rồi đẩy anh ra chứ ? Không ngờ…. Đôi môi Bối Phong khẽ nở nụ cười hạnh phúc , anh khẽ đưa tay vuốt tóc cô như vỗ về , ánh mắt dịu dàng trầm ấm nhìn cô chan chứa yêu thương … - Anh xin lỗi! Là do anh không tốt! Anh sai rồi! - Hic… - Thôi mà! Ngoan không khóc nữa nào! Khóc xấu lắm đó! - Hứ… Hức… - Mà sao tự nhiên em lại khóc thế? - …. - Hử? - Không biết! Hức… - thôi đừng giận anh nữa nhé! Cũng chỉ vì anh lo cho em thôi mà… - Anh này! - Anh đây! - Hôm nay… Anh thật lạ! - ???? Anh xin lỗi! Lần sau anh sẽ không mắng em nữa! - Không phải! Vừa rồi anh ngồi trên ghế đó… Anh sao thê? - ??? Anh làm sao? - Không biết! Em không thích anh như thế đâu! Em sợ! - ??? - Và … buồn nữa?? Nghe cô nói một hơi , đầu tiên anh hơi khó hiểu , nhưng rồi lại thoáng mỉm cười Hạnh phúc… Vợ anh biết quan tâm đến anh rồi!