Vợ Ngốc Đáng Yêu - Taekook




Taehyung sắc mặt nặng nề rời khỏi văn phòng viện trưởng Son.

" Khả năng không tỉnh lại là 50%."


.
.

- Taehyung. Quần áo của cháu._ Lão Kang đưa cho anh túi quần áo và đồ dùng cá nhân mà ông vừa mới sai người mang đến.

- Cảm ơn chú. Ba. Dì. Hai người cùng chú Kang về nhà nghỉ ngơi đi, muộn quá rồi.

- Dì...

- Bà ngoại, cháu về cùng bà nha. Ba cháu ổn rồi, mai bà cháu mình lại vào._ Taehan đón ánh mắt của bố, không có cách nào khác đành phải về cùng với dì Lee.

- Namjoon cậu đưa họ về giúp tôi nhé.

- Được. Chúng ta đi thôi.

Lão Kim vỗ nhẹ vai con trai, nhìn con dâu một lần rồi cũng rời đi.

- Hoseok.

- Gì?

- Cảm ơn.

- Giờ mới biết cảm ơn tôi hả?_ Hoseok nói đùa một câu._ Có cần tôi ở đây không?

- Không sao. Hai người về đi. Hôm nay gửi hai đứa nhỏ bên ngoại à?

- Vâng, hai đứa cũng ngoan lắm._ Jimin thở dài nhìn Jungkook trong phòng ICU_ Cho em ở đây với cậu ấy đi.

- Em cũng mệt rồi. Về nghỉ ngơi trước đã, mai lại vào.

- Đúng đấy. Hay là anh bế em?

- Jung Hoseok!_ Song Jimin nghe lời về nhà, dặn đi dặn lại Taehyung._ Có việc gì anh phải gọi em ngay nhé.

- Ừ.

- Chúng tôi về trước đây.

Chỉ còn lại một mình Taehyung. Anh xót xa nhìn Jungkook qua một lớp kính. Jungkookie của anh...

- Kim tổng, ngài vào trong với cậu ấy đi._ Viện trưởng Son đột nhiên xuất hiện làm Taehyung có chút giật mình.

- Không phải nói hai tiếng nữa mới vào thăm được sao?

- Để tránh bệnh nhân bị làm phiền. Giờ ngài vào được rồi.

- Cảm ơn._ Taehyung trầm giọng nói.

- À... Nhiệm vụ của chúng tôi. Không quấy rầy ngài nữa._ Lời cảm ơn ngắn gọn nhưng ông có thể cảm nhận được sự chân thành trong đó. Và điều này làm ông rất bất ngờ. Quả nhiên con người có thể vì tình yêu mà thay đổi.



Taehyung nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường bệnh. Jungkook vẫn phải gắn ống thở, trên đầu cuốn băng trắng, tay trái bó bột, tay còn lại cắm kim truyền nước, khắp người gắn dây dợ nhằng nhịt. Nhìn Jungkook nhỏ bé mong manh đến nỗi Taehyung không dám chạm vào cậu, chỉ sợ cậu sẽ tan biến mất.

Đau đớn từ lồng ngực khiến toàn thân như tê liệt, Taehyung mấp máy đôi môi khô khốc:

- Vợ ơi...

- Anh không bảo vệ được em, em có buồn không?

- Anh biết em sẽ chẳng trách anh đâu, vì em là thiên thần ngọt ngào nhất trên đời này mà...

- Vợ đau nhiều không? Anh nghĩ là có, vì anh đang đau lắm. Thật sự rất đau. Em từng nói chúng ta là một mà...

- Anh xin lỗi. Xin lỗi em...

Cuối cùng Taehyung cũng bật khóc. Là khóc thành tiếng thương tâm chứ không phải chỉ lẳng lặng chảy nước mắt nữa.

Vợ... Anh đau quá...

Lúc đó, anh có thể đọc được từ trong ánh mắt của em, sự hoảng loạn, lo lắng, sự bất lực, quyến luyến cùng với yêu thương vô hạn. Đó là những cảm xúc chưa bao giờ cùng một lúc xuất hiện ở em. Em chạy đến bên anh nhanh hơn cả chiếc xe đó, đẩy anh ra, một mình hứng chịu đau đớn. Jungkook à, nói cho anh biết, phải chăng là do em cảm nhận được anh sắp gặp nguy hiểm nên mới hành động như vậy hay không?

Là em thương anh tới mức giao cảm cả tâm hồn?

Anh luôn nói yêu em, thương em, nhưng so với em, có lẽ tình yêu của anh chẳng đáng bao nhiêu. Em thuần tuý, ngây thơ, trong sáng, còn có chút ngốc nghếch, nhưng tình yêu của em lại khắc cốt ghi tâm khiến anh rung động.

Jeon Jungkook, anh đã sớm đem em hoà tan vào cả máu thịt lẫn linh hồn. Nếu như không có em, đời này của anh cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Cầu xin em, đừng rời xa anh.

________________


Cả đêm Taehyung ngồi bên giường bệnh, chân với tay đều tê rần, lưng cũng nhức mỏi không thể ngủ yên. Anh thức dậy có chút sớm, cứ ngồi yên lặng ngắm Jungkook ngủ say cả tiếng đồng hồ.

.
.

- Bố!

- Taehan? Đến sớm vậy con?

Mới có 7 giờ sáng. Taehan vội vào phòng nhưng vẫn hết sức nhẹ nhàng tới gần Jungkook.

- Kookie..._ Taehan nhìn dây dợ linh tinh trên người ba lại rơi nước mắt. Kookie đáng thương...

- Cháu tắm rửa rồi ra ăn sáng. Taehan cũng chưa ăn gì đâu._ Dì Lee vào sau đặt cái cặp lồng lên bàn khẽ nói với Taehyung.

- Dì ạ.

- Haiz, dì xin lỗi chuyện hôm qua._ Dì Lee thở ra, áy náy nói_ Lúc đó một mình Jungkook trong phòng phẫu thuật dì cũng rất loạn, dì...

- Không sao ạ, cháu hiểu. Jungkook giống như con trai dì, cha mẹ trong tình huống đấy làm sao bình tĩnh nổi. Cảm ơn dì mang đồ ăn sáng cho cháu.

- Tắm đi rồi ra ăn không nguội mất.

Taehyung gật đầu. Hôm qua mới chỉ thay áo rồi rửa qua chỗ máu của Jungkook nên cơ thể rất khó chịu.


- Jungkook của dì..._ Dì Lee xót xa vuốt ve mặt cháu trai. _ Đừng sợ, có dì ở đây rồi, dì ở bên cạnh con. Bố mẹ con sẽ phù hộ cho con thôi...

Taehan cũng đồng tình gật gật đầu.

____________


Mới đó mà đã hai tuần trôi qua từ khi Jungkook phẫu thuật thành công. Các chỉ số kiểm tra đều đạt chuẩn, cơ thể cũng không có biến chứng sau khi sinh.

Chỉ có điều cậu vẫn chưa tỉnh lại.


- Cuối cùng, Belle và Vương tử kết hôn và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

- Happy... ever... after...

- Kookie thích câu đấy nhất mà nhỉ._ Taehan gấp quyển truyện lại. Bác sĩ nói rằng nếu kiên trì nói chuyện thì ba sẽ nhanh tỉnh lại hơn. Cho nên nhóc ở cạnh ba thủ thỉ suốt, đọc lại một lượt quyển truyện cổ tích ba thích nhất.

- Chút nữa baba Jimin sẽ đưa Ji Ah vào thăm Kookie đó. Bé Areum còn nhỏ quá, đưa bé vào bệnh viện không tốt lắm, Kookie biết mà đúng không, nên là Kookie đừng buồn vì không được gặp Areum nha.

- Bà ngoại dạo này gầy đi Kookie ạ. Chắc bà nhớ Kookie quá. Ai cũng nhớ Kookie hết.

- Kookie không ở nhà nên nhà mình buồn lắm, cứ im ắng thế nào ý, con chẳng quen, buổi tối con toàn ngủ ở nhà bố Joon thôi.

- À con nhiều bài tập tiếng anh quá mà Kookie lại cứ ngủ mãi, chẳng ai làm bài tập với con. Kookie không dậy làm cùng con đến lúc con không có bài nộp con bắt đền Kookie đấy nhé.

- Em bé thì vẫn ngoan lắm. Em vẫn phải nằm lồng kính, em nhỏ nhỏ xinh xinh giống Kookie cực. Kookie tỉnh dậy để đi thăm em nha.

- Hôm qua bố lại khóc đấy Kookie ạ. Bố ngại tay Kookie vẫn cắm kim truyền chẳng dám nắm, nhưng cứ nhìn Kookie chảy nước mắt. Con thương lắm, Kookie cũng thương bố mà phải không? Kookie tỉnh dậy để còn dỗ bố nha.

Phòng bệnh cứ vang lên tiếng nói chuyện thủ thỉ của Taehan. Jimin đến ngay lúc Taehan nói câu đó, xót xa vô cùng.

- Taehan.

- Kookie ơi!

- Ba. Ji Ah._ Taehan mau chóng quệt nước mắt đứng dậy._ Bố Hoseok đưa ba đến à?

- Ba lái xe đến. Ăn bánh này con, Ji Ah bảo con thích bánh này lắm hả?

- Con cảm ơn.

- Kookie ơi Ji Ah đến chơi với Kookie này._ Ji Ah nhìn thấy Jungkook nằm bất động trên giường thì khóc nấc lên. Hôm qua Jungkook được chuyển sang phòng bệnh bình thường rồi nên hôm nay ba mới đưa bé đến thăm.

- Con lo cho Kookie lắm đó. Nhớ Kookie nữa. Kookie không nhớ Ji Ah à mà ngủ lâu thế...

- Ba.

- Ừ sao con?

- Cách mấy ngày ba lại đưa Ji Ah đến nói chuyện với Kookie được không ạ?_ Taehan thành thục gọt quả táo, xắt miếng đưa cho Jimin và Ji Ah.

- Được chứ. Ji Ah còn muốn mỗi ngày đều ở đây ấy.

- Bệnh viện không phải chỗ thường xuyên lui tới đâu nhóc._ Taehan búng trán Ji Ah một cái làm bé kêu ầm lên.


- Jimin với Ji Ah vào chơi à?_ Taehyung đẩy cửa vào, xách theo túi quần áo.

- Con chào bố Taehyung. Con đang nói chuyện với Kookie ạ.

- Ngoan quá. Con bảo Kookie nhanh tỉnh lại nhé._ Taehyung xoa xoa đầu Ji Ah.

- Con đưa ba với Ji Ah đi thăm em. Bố ở đây với Kookie nha.

- Ừ.

- Đi thăm em bé sao anh Taehan?

- Đúng rồi.

- Em bé có giống Kookie không? Giống Kookie thì đáng yêu lắm đó~

Ba người vừa nói chuyện vừa rời đi. Phòng bệnh lại tịch mịch, đến nỗi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Jungkook, thi thoảng sẽ có vài tiếng thở dài khe khẽ của Taehyung.

- Taehan vừa đọc truyện cho vợ nghe hả?

- Anh muốn ở cạnh em mỗi giây mỗi phút cơ nhưng công việc nhiều quá, anh vẫn phải về công ty một lúc. Vợ có giận không?

- Không đâu nhỉ? Kookie của anh vừa ngoan vừa hiểu chuyện mà. Anh đang cho sửa lại vườn hoa để đợi Kookie về đấy, em nhanh tỉnh lại để về nhà nhé.

- Hôm nay anh họp mệt mỏi quá Kookie ạ. Bây giờ anh chỉ muốn ôm em, muốn được nghe giọng em thôi...

- Em nghe thấy mà, đúng không? Tỉnh dậy ôm anh có được không?

- Kookie...


_________


- Woaa đáng yêu quá!!! Bé nhỏ xíu xíu nè cưng quá đi!!

- Giống Jungkookie nhỉ? Nhất là cái miệng kia kìa._ Jimin hôm nay cũng mới được nhìn thấy bé nên không khỏi cảm thán.

- Lớn lên chắc chắn sẽ xinh xắn đáng yêu như Kookie của con cho xem.

Ji Ah mải mê ngắm bé, còn luyên thuyên đủ thứ chuyện.

- Bố Taehyung đặt tên chưa?

Taehan buồn buồn nói:

- Bố còn chưa đi thăm em.

- Sao cơ? Chưa xem bé con á?

- Vâng. Khuyên có, mắng có mà bố con cũng chỉ ậm ừ cho qua thôi. Con cũng không biết làm thế nào.

Jimin thở dài. Taehyung thương Jungkook như thế, Jimin cũng hiểu tâm tình của anh lúc này. Nhưng một đứa nhỏ chưa đầy một tháng tuổi thì có tội tình gì đâu chứ?

- Thôi con cứ từ từ khuyên bố, mưa dầm thấm lâu.

- Vâng. Một tuần nữa là em bé được ra ngoài rồi, hôm đấy ba cũng đến nữa nha.

- Tất nhiên rồi. Thôi ba về đã không muộn, mai lại qua với con.

- Vâng. Ba đi cẩn thận đó.

- Bai bai anh Taehan.


.

.

Tạm biệt Jimin và Ji Ah, Taehan quay lại phòng thì Taehyung đã sắp bát đũa xong xuôi rồi.

- Rửa tay ăn cơm nào con.

- Vâng.

Bữa cơm không có Jungkook líu lo nói chuyện, hai bố con cũng chẳng nói gì với nhau mấy. Taehyung đại loại hỏi chuyện Jungkook hôm nay, xong hai bố con lại yên lặng.

Nghĩ đến chuyện lúc nãy Jimin hỏi, Taehan đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn bố.

- Bố qua thăm em đi bố.

- Mai qua.

- Mai của bố được hai tuần rồi. Rốt cuộc là cái mai nào vậy?

- Em thế nào rồi?

- Bố qua xem là biết liền. Em còn chưa được thấy bố lần nào. Bố qua với em đi, xong còn đặt tên cho em nữa.

- Ừ.

- Bố định đặt tên em là gì?

Taehyung và nốt chỗ cơm, giọng đều đều:

- Tuỳ con đi.

- Con á?

- Ừ. Con đặt tên cho em. Ăn nốt đi, bố đi tắm.

Taehan muốn nói là ăn cơm xong mà tắm ngay không tốt tí nào, nhưng lại thôi.

Đợi Taehyung tắm xong, Taehan nói chuyện với Jungkook thêm vài câu rồi về nhà.

- Con về đây. Mai con lại qua. Bố nhớ ngủ sớm đi đấy.

- Bố biết rồi. Hôm nay ngủ đâu?

- Con qua ông nội. Sáng mai ông muốn vào.

- Ừ. Về đi không muộn.

- Bye bố iu~

Taehyung nhìn con trai hôn gió một cái mà bật cười.

Thì ra nhóc cũng biết anh mệt mỏi.

Kookie em thấy không? Con trai chúng ta đã khôn lớn hiểu chuyện như vậy rồi...

.
.

Trước khi về Taehan luôn qua thăm em bé một lần.

Taehan yêu thương đưa tay lên chạm vào kính, vuốt ve theo khuôn mặt bé con đang ngủ say. Nhóc thì thầm:

- Bé con à, bố kêu anh đặt tên cho em. Vậy thì tên bé sẽ là Sarang nhé. Kim Sarang.

- Sarang, tên của em có nghĩa là tình yêu. Là tình yêu của anh trai, của bố mẹ, của ông bà dành cho em. Em sẽ là bé con hạnh phúc nhất trên đời này.

___________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận