Ở một nơi chán ghét nào đó, Việt Anh khóc nức nở với tá văn kiện, rồi còn tuyển nhân viên, công ty toàn quyền giao phó cho anh hết còn Nam Phong thì nghỉ phép hạnh phúc với tình yêu của mình, Việt Anh bực mình mặt không sắc khiến ai cũng hoảng loạn.
- Đi ra.. chẳng có kinh nghiệm gì?—Việt Anh gạch bỏ cái tên của người con gái đang phỏng vấn được phân nửa, khuôn mặt nhăn lại lạnh lùng khó tả, có lẽ bị lây lan từ Nam Phong.
- Người kế tiếp..—Cô quản lí ngồi cạnh chỉ biết nuốt nước bọt cầm hơi, người ra ra vào vào đến chóng cả mặt hoa cả mắt, người đi phỏng vấn nhìn sơ thì không có vấn đề gì? ba vòng đầy đủ, khuôn mặt dễ nhìn, ăn nói ngọt ngào, hồ sơ thì quá tốt( làm như thi Hoa Hậu không bằng) nhưng chưa gì đã bị Việt Anh quát lớn đuổi ra.
- Nguyễn Na Na.
Cô gái được gọi tên đi vào với bô váy hồng, nhìn cô bé nhỏ nhắn đến mê người, khuôn mặt xinh xắn tựa búp bê.
Cô đưa hồ sơ cho Việt Anh, rồi ngồi xuống ghế chờ phóng vấn
-Ra ngoài,-- Việt Anh không nhìn cô, chỉ liếc qua hồ sơ một tí, cũng còn chưa hỏi gì cả? nói không là không ư? Đi phỏng vấn chớ có phải đi biểu diễn đâu.
Cô quản lí không biết nói gì hơn, đưa hồ sơ trả lại cho cô, đúng là giám đốc mới khó chiều thiệt
-anh còn chưa phóng vấn mà? Nói đuổi là đuổi sao?.—Cô hơi giận, đanh mắt nhìn Việt Anh.
-Không cần phỏng vấn, tôi nói không nhận là không nhận.—Việt Anh to mắt nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, đưa cây bút gõ gõ bàn.
Liếc nhìn Việt Anh, cô cũng không muốn ở đây lôi co với những hạng người vô lí như vậy, tưởng giàu có thì muốn làm gì cũng được ư? Đâu phải trên thế gian này chỉ có một công ty.
Vừa đứng lên, do mạnh tay lấy hồ sơ ,lên làm rơi cuốn sổ xuống đất, theo phản xạ Na Na cúi xuống nhặt lên, Việt Anh cũng không do dự cúi xuống, tay hai người chạm lấy nhau, bốn mắt như có luồng điện nhảy bên trong, Việt Anh thu hồi mắt chớp chớp vài cái, lại thuận mắt vô lí nhìn vào vòng một của cô.
Na Na cũng theo mắt anh mà nhìn, liền bỏ tay ra, đứng ngay lên che trên cổ, Việt Anh hơi xấu hổ ngước lên, chưa định thần lại đã bị ăn cái tác đau điến.
-BIẾN THÁI… -- Nói rồi Na Na bước ra ngoài trong sự há hốc mồm của cô quản lí.
Việt Anh đưa tay xoa xoa bên má, tự nhiên anh nở nụ cười nham hiểm, xoay qua cô quản lí đang ngây người nhìn mình.
-Nhận cô đó vào làm… ngày mai tôi muốn có thư kí ngay lập tức.—Việt Anh đứng lên chỉnh bộ véc rồi đi một hơi,
Lần này thì anh sẽ cắn chết con nhỏ điên đó, mất mặt, quá mất mặt.
Tình yêu là thế mờ ảo trong cuộc sống, đến rất nhẹ ngàng mà đầy khác biệt, giữa họ lại nảy nở thứ rung động đáng yêu.
....
.....
Mùa đông đến, tuyết không ngừng rơi bao lấy toàn bộ màu nắng, xung quanh lạnh mà ấm với lớp tuyến dày.
Trên mọi nẻo đường mọi người vẫn cùng nắm lấy tay nhau lang thang trên phố đông, chỉ cần hơi thở của nhau cũng khiến mùa đông biến thanh mùa hè ấm nóng lạ thường.
Ở trước cửa một công ty cao lớn, người đàn ông thở không ngừng, đứng run run xoa xoa bàn tay để bớt chút lạnh.
Đã mấy hôm rồi Gia Tuấn đều đến đây đứng chờ người nhưng chưa gặp một lần, dù lạnh lẻo xuyên qua da thịt, anh vẫn kiên trì ôm lấy không buông,
Từ hôm nhận được tin nhắn của ai đó trên bãi biển, nụ cười điêu tàn cùng hạnh phúc khi đã lỡ quên đi một người , khiến anh nhớ ra những giây phút ngọt ngào, anh đã suynghĩ rất nhiều để hiểu con tim mình và anh đã biết con tim mìnhbị đánh cắp cách lặng lẽ.
Tin nhắn “ Cô ấy sắp phải lấy người đàn ông khác, nếu anh yêu cô ấy hãy đến đưa cô ấy đi, còn không thì coi như cô ấy xui xẻo” Và kèm theo là tấm hình bị chụp trộm, mà ngày trước Diễm Thu lí lách dùng điện thoại chụp lấy.
Đưa điện thoại lên nhìn tấm ảnh khóe môi anh cười rạng rỡ, dường như chuyện chỉ mới diễn ra ngày hôm qua.
Nghe thấy tiếng xe đi đến, và bước xuống là người con gái quen thuộc bên cạnh còn có người đàn ông trung niên, không phải là cô muốn lấy ông già này chứ? Đáng tuổi ba anh nữa đó?
Gia Tuấn không do dự chạy đến lắm lấy tay Diễm Thu.
-Anh đợi em lâu lắm rồi..chúng ta đi thôi..—Gia Tuấn lôi cô đi, cô hơi bất ngờ không chịu để Gia Tuấn kéo đi.
-Anh buông ra… làm cái gì vậy.. anh bị điên à?—Cô kéo tay lại nhưng không được, người đàn ông bên cạnh luống cuống đi đến hất Gia Tuấn ra.
Người đàn ông đó nắm lấy tay cô nhẹ ngành xoa xoa cho khỏi bị đau, Gia Tuấn điên lên nhào đến đấm cho ông ta một cái vào mặt, ông ta ngã nhào ra đất.
-Ông già thối,, tìm vợ thì tìm một người đúng tuổi chứ? Cô ấy đáng tuổi con ông đấy..nói cho ông biếtCÔ ẤY LÀ CỦA TÔI.—Gia Tuấn tiến tới hung hăng, Diêm Thu nghe được câu cuối cô không khỏi cười hạnh phúc.
Mấy tên bảo vệ liền đi lên giữ lấy anh, anh la hét om xòm, quậy đến trời cũng phải ngó xuống.
Nhớ ra tình hình trước mắt cô mới chạy đến đỡ ông ấy lên, lo lắng nhìn người nằm dưới đất., Rồi nhìn Gia Tuấn hầm hầm trách cứ.
-Anh làm gì vậy? ông ấy là ba của tôi,,, là BA CỦA TÔI ĐÓ..—Diễm Thu đỡ ba mình đứng lên, bên má ông sưng to tìm tái, Gia Tuấn xấu hổ ra mặt, vội rút lại tính tình hung hăng nhầm chỗ của mình.
-Buông cậu ta ra đi..—ba cô kêu mấy tên bảo vệ thả anh ra, rồi đưa tay lên ôm lấy bên má.
-Anh nỗi điên gì vậy hả,, Gia Tuấn anh mới trốn trại ra sao?—cô vẫn như trước kia, buông lời ra là khiến người ta phải cãi lại, ý cô không phải nói anh bị tâm thần đấy chư? Mà cũng đúng khi không bay qua đây là chuyện ruồi bu, thật mất mặt.
Ba cô vừa nghe thấy tên anh liền nhìn từ trên xuống, rồi lai khẻ gật đầu.
-Thôi vào trong rồi nói.
Cô đưa ba mình vào trong, không khỏi liếc nhìn Gia Tuấn một cái, Gia Tuấn rải đầu đi theo vào, lần này đắt tội với cha vợ tương lai rồi, sao này sẽ khổ dài dài không chừng việc hệ trọng anh qua đây cũng bị hỏng luôn, còn bị đá văng ra nữa chứ
Đi vào trong cô lấy đá chườm cho ba mình, Gia Tuấn ái náy ngồi trên ghế.
-Con xin lỗi bác,,là do con quá nóng lòng.—Gia Tuấn cười trừ.
-Tôi đánh anh rồi xin lỗi có được không?Mà anh đến đây làm gì chứ?– Diễm Thu trừng mắt, bao nhiêu lâu cô đã kiềm lòng không nên nhớ cái người trước mặt, cô nghĩ suốt đời này cũng không có cơ hội mắng chửi anh như lúc trước, không ngờ hôm nay anh lại đến đây , còn hung hăng đánh ba cô nữa chứ.
-Thôi… đừng trách cậu ta nữa, là ba nhân lúc không có con nhắn tin cho cậu ấy.—Ba cô điềm đạm,
-Ba… ba nhắn cái gì? sao lại làm vậy?—Diễm Thi giận dỗi.
-Tại thấy con từ khi bên đó trở về tâm hồn cứ đâu đâu, nhiều khi lại cầm điện thoại coi coi gì đó rồi khóc, biết con luôn vì hắn mà mỗi ngày sống không yên nên ta nhắn cho cậu ấy là con sắp lấy chồng, nếu yêu con thì đưa con đi, ai dè làm người tốt lại bị đánh cỡ này đây.—Ba cô đưa mặt ra mếu máo trông rất đáng yêu, từ nhỏ cô đã mất mẹ nên tình thương ba dành cho cô luôn đong đầy, mỗi lẫn cô buồn dù có hái sao trên trời ông cũng hái.
Diễm Thu hơi đỏ mặt cúi đầu, những chuyện này nói ra thật mất mặt, hôm nay anh vì cô mà đến còn đánh lầm ba cô thật sự cô rất hạnh phúc.
- à… thì ra em thương thầm trộm nhớ tôi.—Gia Tuấn chọc, khóe miệng cười cười khi thấy Diễm Thu lúng túng
- Anh không có sao?—nói trúng tim đen Gia Tuấn hết biết nói gì, ấp úng.
Ba cô lắc đầu với hai đứa, xuống buổi ông ngồi toàn nghe những tiếng cãi nhau, không có chút nào ngọt ngào vậy thì sao này lấy nhau chắc căn nhà sẽ sớm nổ tung.
..
..
Đêm đến những hạt tuyết trắng xóa rơi ngoài trời đẹp mê hồn như được đứng ở một nơi tràn ngập yêu thương, Gia Tuấn nắm lấy tay Diễm Thu đi trên con đường trải dài tuyết, đôi vai phủ bởi màu trắng trong vắt.
Họ cứ im lặng mà đi, nghẹn ngùng khó tả, biết bao cặp tình nhân ngồi dưới tuyến trao nhau nụ hồn ngọt ngào, Diễm Thu nhìn thấy mà cắn môi, chưa bao giờ cô nghĩ sẽ có ngày nắm lấy tay anh mà đi như vậy, đi dưới bầu trời cùng nhau hít thở không khí, lắng nghe từng hơi thở của nhau.
Đang đi thì Gia Tuấn dừng lại, khiến Diễm Thu giật mình tự như những giấc mơ cô từng mơ qua, anh sẽ lại biết mất mà không chút quay đầu.
Lặng nhìn đôi mắt anh, cô có gì đó không ổn.
Gia Tuấn quỳ một gối xuống, giữa bầu trời đầy sao, tuyết rơi lên vai anh ngay càng nhiều hơn.
-Anh yêu em.. làm vợ anh có được không?—Anh lấy ra một chiếc hộp mà đỏ bên trong chứa chiếc nhẫn. Diễm Thu quá bất ngờ không biết nên nói cái gì? hơi trừng trừ.
Gia Tuấn cũng không để cô nói mà đeo luôn chiếc nhẫn vào tay cô, rồi đứng lên hôn lên môi cô nụ hôn nóng rát, lúc đầu cô hơi phản ứng nhưng về sao lại thả lỏng hòa thành một với anh.
Anh nắm lấy tay cô đi trong trời tuyến, chiếc nhẫn cọ xác trên tay cô.
-Em đã là vợ của anh rồi, từ ngày hôm nay không được nhắm nhìn người đàn ôngkhác, không được cùng ngườita ra ngoàimà không có anh đi cùng… hiểu chữa?—Gia Tuấn bá đạo nói mà vô lí
-Em là vợ anh bao giờ, em chưa có nói là đồng ý lấy anh mà.—Diễm Thu cười chọc giận anh. Cô nghiêng đầu chớp mắt.
-Cái gì? vậy trả nhẫn đây.—Gia Tuấn chìa tay ra.
-Không… em sẽ không lấy đầu tôm anh đâu.
Diễm Thu cười cười rồi chạy đi, Gia Tuấn xịt khói đuổi theo, nếu để anh bắt được thì cả đời này anh sẽ giam lõngem, mãi không cho em chạy thoát, cho đến khi cùng anh đi hết cuộc đời này.
Hạnh phúc tựa những gì bé nhỏ nhất, tình yêu là những thứ xa xỉ nhưng vẫn là khiến con người cuốn theo.