Mấy năm sau….
Dưới màu nắng tinh nghịch, làn gió phiêu diêu len lỏi trong căn nhà ấm áp mà im ắng, phía trên lầu nhìn qua cách cửa khép hờ một đôi mi cao vút động đậy, ẩn trong lớp chăn ngọt ngào là khuôn mặt anh tú, đẹp đến huyền ảo, thiên sứ như vẫy đôi cách trắng ngọc ngà.
Bên ngoài cách cửa là những âm thanh nho nhỏ mà hoài nghi, người con gái lấp lấp ló ló ngoài cửa còn hơn cả ăn trộm.
-Tiểu Bối Bối..---- Nó khom người nhìn vào người tham ngủ bên trong, đưa tay ngoắc một đứa bé đáng yêu, đôi má mập mạp chìa ra, khiến ai cũng muốn nhéo cho phát.
Đứa bé nhìn đông ngó tây, lếch đến chỗ nó, đưa đôi tay trắngmịn chạm lấy cách cửa đang mở hờ,
-Mama.. đã xong.. ta công kích thôi.—Bối Bối hăng sai tay cầm rất nhiều bút dạ, toàn màu độc mà lạ,
-Cẩn thận.. đừng để địch phát hiện.—Nó mở cửa cùng Bối Bối lăn vào, hai người còn hơn cả trinh thám, khuôn mặt mang vẻ đầy gian tà.
Mò được vào trong, nó cùng Bối Bối đã thoát ẩn thoát hiện bên đầu giường, Bối Bối khe khẻ mò lên giường ngồi bên cạnh người đang ngủ nướng kia.
Nó gật đầu một cái nhận lấy cây bút trong tay Bối Bối, hai người lém lỉnh nhìn nhàu cười.
Khi hoàn thành xong tác phẩm tuyệt mĩ, nó và Bối Bối đã lặng lẽ tìm đường mò ra, nụ cười hồn nhiên gian tà đầy ác ý, nó nắm lấy tay Bối Bối dẫn ra ngoài, khi không Bối Bối lại đá vào cạnh bàn trang điểm, tiếng động khiến người trong chăn bật dậy dụi dụi mắt.
Hai người hoảng hốt há mồm nhìn nhau.
-1..2…3..- nó đếm
-CHẠY….—Bối Bối cùng nó nhanh chân lẹ tay bay ra ngoài, cùng tiếng cười khanh khác
h.
Nam Phong khó hiểu cao mài, đưa tay dịu mặt, khi đem xuống thì biết bao nhiêu là mực tèm nhem trên tay anh, quơ cái gương cạnh bên nhìn mình trong chiếc gương trắng tinh hiện bộ dạng của mình, trên đời này có ai đẹp hơn anh lúc này cơ chứ, khuôn mặt tinh tú của anh bị vẻ đến khócoi.
-AAAAAAAAAAAAAAA.. HAI MẸ CON CÁC NGƯỜI……--- Anh hét lớn, căn nhà rung chuyển, Nam Phong quăng chăn chạy ra ngoài, tiếng cười lớn nhỏ vang lên khắp nhà, kẻ chạy người đuổi theo, căn nhà trở thành nơi giữ trẻ.
…
…
Trời mang mác thì thầm niềm hạnh phúc, hôm nay chính là ngày rất đặc biệt của những người yêu nhau, và cũng là những ngày cô đơn nhất của F.A
Đêm huyền bí, bao nhiêu cặp tình nhân hạnh phúc lang thang trên con đường, cùng nhau ngắm nhìn ngôi sao, cùng ăn cơm, xem phim, trao nhau những nụ hôn nồng nàn, còn mấy người cô đơn tối nay lại lặng lẽ một mình trên đường phố thân thuộc, gió mang mát ôm lấy họ những người tìm đến hạnh phúc trong sự đơn độc.
Bên ngoài khu vườn nhà Trần gia những loài hoa đua nhau khoe sắc thơm, bữa tiệc lãng mạng được tổ chức giữa bầu trời đầy sao, mọi thứ đã được sắp xếp kĩ lưỡng.
Mọi người ai nấy đều vui vẻ bên nhau.
Những người già thì ngồi nhâm nhi nói chuyện nhìn những đứa nhỏ đùa giỡn mà cười không ngớt như ai đó cầm khóe miệng kéo ra.
Trọng Thiên và Phương Linh có đứa con trai tênGia Bảo, trên tay hai người con đang bế đứa bé gái mới mấy tháng tuổi trông mập mạp đáng yêu.
Minh Quân và Thảo Anh cũng có đứa con trai tên Lâm, anh muốn nhỏ sinh thêm đứa nữa những nhỏ vì sợ đau nên không muốn sinh, nhớ tới cái cảnh vào bệnh viện sinh con mà lôi cả chồng vào, rồi túm tóc bức tai, than đau rồi la không sinh nữa khiến nhỏ còn khiếp đến giờ.
Gia Tuấnvà Diễm Thu có đứa bé gáitên Mi, cô cũng đang mang bầu đứa thứ hai.
Nó và Nam Phong thì có đứa con gái xinh xắn tên Bối Bối, tại thấy đứa con gái suốt ngày đòi có em nên nó và hắn đã quyết tâm làm theo nguyện vọng của Bối Bối chứ không thì sẽ thành hai mảnh với con bé, nếu khống ban đêm sẽ trèo vào giường nằm chính giữa hai người, quyết không cho hai người một giây yên ổn được đụng nhau, một cọng tóc cũng không được bén mãn
Cả bầu trời đêm đều cụp mắt nhìn xuống những con người đang hạnh phúc, phía xa xa là tiếng cãi vã của mấy đứa bé, ngây thơ hồn nhiên đến đáng yêu.
-Ba Tuấn bảnh trai nhất.—Mĩ giơ tay lên tự hào về ba mình.
-Đâu có…ba Quân mới là nhất..—Lâm cãi.
-Ba Thiên là số 1.—Gia Bảo ngây thơ chen vào
-Tụi nhỏ này, ba Phong mới là người đẹp trai nhất nhất vũ trụ này.—Bối Bối gật đầu, bé trong số này lớn nhất vẫn là Bối Bốidù chỉ lớn hơn vài ngày nhưng lúc nào cũng ra vẻ chị hai.
Cả bọn cứ thế cãi nhau , khi không lại mang thêm vài chuyện xấu của ba ra nói rồi lăn ra cười hồn nhiên.
Thảo Anh cùng Minh Quân đi gấp thức ăn, anh kè kè bên nhỏ lí nhí đòi thêm đứa nữa, khóc lóc hết cả nước mắt
-không là không.---- Nhỏ quay đầu đi, tự nhiên thấy khó chịu nhỏ nôn mửa, hiện tượng này khiến anh sáng mắt, còn nhỏ mặt nhăn như khỉ, lại mang bầu? lần này thì thảm hại.
Minh Quân ôm lấy nhỏ quay vòng vòng, dù hơi cực hơi đau nhưng thôi kệ chớ biết sao bây giờ, có gì thì nhỏ lôi anh vào phòng sanh như lần đầu.
Ai cũng có hạnh phúc riêng, Phương Linh và Trọng Thiên tựa đầu vào nhau ngắm những vì sao tinh tú trên trời, hạnh phúc của họ nhẹ nhàng biết bao.
Còn cặp đôi đấu khẩu kia thì không bao giờ chịu nhường nhau, suốt ngày Gia Tuấn với Diễm thu cứ cãi nhau như con nít, tình yêu của họ cũng vì thế mà tươi đẹp.
Phía trân trời kia là hình bóng của nó và Nam Phong., họ đan tay vào nhau đi dạo trên bãi cỏ, nó tựa đầu vào vai anh, không ngờ ngày này lại đến, hạnh phúc đã khiến quá khứ kia sớm phai màu từ lâu.
Nam Phong cùng nó nằm dài trên cỏ, chút ướt ướt trên lưng thêm phần ngọt ngào, anh ôm lấy nó không buông, ngày êm đềm này họ đã chờ rất lâu rồi, được cùng nhau ngắm sao mỗi tối, được vòng tay nhau đi đến mọi nơi trên thế giới.
Cuộc sống như vậy thật êm đềm, gió mang theo chút hương vịlàm tăng thêm sự lãng mạng, bỗng đôi mắt hai người to tròn khi thấy một vật đen thui, tóc tai bù xù, máu me lấm lem cúi đầu.
-AAAAAAAAAAAAAAA….. MA…-- cả hai đồng thanh đứng bật dậy chạy đi khoảng một khúc thì con ma đó cười ngả ngửa, thì ra là tài lanh Bối Bối. Tiếng cười càng lớn vừa trong vừa êm tai khiến hai phụ huynh mặt mài tối sầm, dám giỡn mặt à?
Nó và anh xịt cả khói, bặm môi cười cười, rồi đuổi theo đưa con tinh nghịch kia, ngay cả ba mẹ cũng không tha, làm sém tí hai người đứng tim.
-Ba me.. sợ ma… ahhaahhahah.
Cảm ơn m.n suốt thời gian qua đã ủng hộ, mn cứ nhiệt tình đóng góp ý kiến để t/g còn rút kinh nghiệm cho truyện sau.
Lần đầu viết truyện có gì m.n bỏ qua nha.. hii
Thôi t/g đi đây…. Bái bai……^^