Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

 Khi học được cách "Chấp Nhận"

Là lúc ''Cảm Xúc'' bắt đầu nhạt...!

...Và ...

Thất lạc luôn cả ''Niềm tin''

Âm hư của bữa tiệc ngày càng trở nên náo nhiệt,bên trong
khá là đông đút tấp nập người cùng với những đôi cách ăn mặc khá gợi cảm của các cô gái và
những ánh đèn mập mờ long lánh càng tôn thêm sức hấp dẫn, thêm vào đó là  khúc nhạc nhẹ nhàng làm cho con người ta muốn
bức phá, nhảy khỏi cái rào cản của khép nép. Cả phòng im bặt khi trông thấy mĩ
nam  Nam Phong ai cũng phải thèm thuồng
đi cùng một cô gái khá xinh, họ dính nhau như hai cái nam châm, đi đến đâu ai
cũng hò hét, ngó nhìn bằng cặp mắt hình trái tim, họ ranh tị với nó. Những
người đàn ông thì nhìn nó thèm đến nỗi chảy cả nước dải với vẻ đẹp sắc nước đổ
thùng của nó, đôi môi Nam Phong khẻ nhếch lên thành một đường cong khinh bỉ khi
anh nhìn thấy một rả đưa tay lên miệng quẹt quẹt, anh siết chặt cái ôm ở
eo nó như muốn thể hiện nó là của anh mãi mãi là người con gái của Nam Phong
anh, người khác đừng hồng mơ tưởng đến. Cảm nhận được sự khác biệt lẫn nhiệt độ
lành lạnh ở bàn tay người phụ nữ bên cạnh anh diễu cợt.

-Nếu thấy sợ thì ôm chặt tôi vào.. tôi không lấy tiền đâu mà
lo.

Nó liếc xéo Nam Phong một cái, bữa tiệc lớn không phải là
nó chưa từng đến, làm sao có khái niệm gọi là sợ hãi hay lạ lẫm được. chỉ là đi
với tên khốn Nam Phong nên nó cảm thấy thế.

Bữa tiệc diễn ra như bình thường, từ khi bước vào trong nó toàn bị Nam
Phong kéo đi, không có một chút nào tự do, ngay cả cái bụng cũng đánh trống
tùng tùng, nó nhằn mãi, dùng mĩ nhân kế Nam Phong mới chịu buông tha cho nó, nó
vừa đi thì ông Hùng đi đến lướt nhìn phía sau nó, ông vỗ vai con trai mình hài
lòng nói:

-con đúng là không phụ lòng ta, nễ mặt ông già này mà đến.

-baba yên tâm, con sẽ không làm mất mặt Trần Nam
đâu.---Nam Phong nói câu chắt nịch khiến ông Hùng yên tâm phần nào.

Nó thoát khỏi Nam Phong thì vui không tả nỗi, nhào đầu vào
mớ thức ăn để đáp ứng nhu cầu của cái bụng, thấy hối hận vì đã nhận lời đến đây
cùng với tên cà trớn đó, biết vậy nó đã ở nhà ngủ cho yên thân, nó chưởi rủa
thầm Nam Phong, chợt nhớ đến Gia Tuấn nó phịu mặt,” không biết giờ này anh ấy
đang làm gì? có giận nó không? Tất cả là tại hắn ta nên nó mới cắn rứt lương
tâm thế này, sau khi về nó phải bắt Nam Phong thực hiện điều kiện của mình, nó
muốn gì cũng được bắt hắn ta đứng ngoài trời một ngày hay trước mặt bàn dân
thiên hạ  quỳ xuống gọi nó bằng chị cầu
xin nó tha lỗi thì Nam Phong cũng không dám cãi lời” nó điên rồ cười ma mãnh,
đang hạnh phúc với ý đồ đen tối của mình, một giọng nói dẻo lẹo cất lên làm cụt
hứng.

-Con vịt xấu xí mà muốn trở thành thiên nga, thật nực
cười.—Tiễu Mễ hừ lạnh một tiếng, giở giọng tiểu thư cao quý.

Nó quay lại, cố nặn ra nụ cười táp trả.

-Con vịt xấu xí thì làm sao, miễng được cùng hoàng tử sánh
đôi bao người ngưỡng mộ thì dù là vịt hay gà cũng hạnh phúc, chỉ tội cho những
người cứ tưởng mình là thiên nga nhưng phải thèm thuồng, ngước nhìn hoàng tử đi
cùng một con vịt xấu xí.

-Mày…

Tiễu Mễ chưa nói hết câu thì nó đã tỏ vẻ xem thường quay
cẳng đi, làm nhỏ mặt đỏ hơn cà vì tức giận.

-Tao sẽ không để mày được yên đâu Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc.

Con ác quỷ trong người Tiễu Mễ như bị khơi dậy, những ngón
tay nắm chặc nhau muốn bật bật máu tươi ra ngoài.(Ngay cả họ và tên Tiễu Mễ
cũng biết, vậy thì cô ta là ai? Mọi người từ từ mở cái màng che bí mật này
nha).

(Thật ra nó che dấu thân phận để đi làm, không cho ai biết
mình  tiểu thư nhà Nguyễn Hoàng, khi làm
hồ sơ nó chỉ lấy đại một cái họ rồi gắn vào, tóm lại nó khai lí lịch toàn trên
trời dưới đất chả đâu vào đâu cả.)

Một mình nó cô đơn giữa một rừng người mênh mông, muốn tìm
Nam Phong mà không sao tìm được, vừa mệt lại bực mình nó đi vào nhà vệ sinh
rửa mặt, không may vì bất cẩn va vào một chị phục vụ,nó không nhanh tay đỡ giùm
chị phục vị đó khây li thì có lẽ đã làm loạn ở bữai tiệc rồi,  thở cái nhẹ nhàng bước vào nhà vệ sinh rửa
mặt, đi ra tới cửa thì bị Tiễu Mễ và bạn của Tiễu Mễ đâm trúng.(kiếm chuyện chớ
đâu).

-Không có mắt sao?—Con nhỏ son môi lòe loẹt lên tiếng.

-Đã xấu mà còn gây sự chú ý?—Con nhỏ khác chảnh chọe nói, cứ
như ả là người đẹp vậy á.

-Chị nói cho em biết, nếu chị có khuôn mặt dị dợn như cưng
thì chị chả dám ra đường đâu, đã xấu thì đừng làm trò nỗi, mấy chị là mấy chị
hiền thông cảm nên không trách chớ gặp người khác thì cưng không có đường sống
đâu, nhớ nghe lời chị về nhà soi gương lại, đừng ra ngoài đường nữa, mất công làm bẩn xã hội.—Một
con nhỏ nhìn rất tiễu thư, dịu dàng, nó trông rất quen mặt hình như con gái của
đối tác làm ăn với ba nó, lúc trước ba nó thường hay kể lễ, bảo cô ta ngoan
hiền, biết ăn nói khiếm nhã. Nó cười nữa miệng nhìn con nhỏ xứng chị với nó,
thật sự rất kinh tởm loại người giả tạo, gặp lúc đổi gió.

Tiễu Mễ thì hài lòng lắm, cười thầm trong bụng “lần này có
thể làm nhục được nó, với lại chuyện chưa chấm dứt ở đó đâu, cô phải làm cho nó
không sao ngước mặt lên nhìn mọi người được, để xem tiểu thư Nguyễn Hoàng như nó có còn vênh
váo, bám lấy Nam Phong của cô nữa không?”

-Các cô nói đủ rồi chứ? Thật sự tôi rất muốn xin lỗi nhưng
có lẽ nói với mấy người vô học thì cũng chẳng ít gì, nói chi cho tốn nước
bọt. ,Tôi đây xấu đâu nào bằng mấy chị đây xinh đẹp rạng rỡ nhờ công nghệ hiện
đại, nhưng tôi lại được thiếu gia Nam Phong để ý đến, một hai đòi đưa tôi đến
đây ấy chứ? Chứ tôi cũng không muốn vát mặt ra đây đâu, sợ làm bẩn mắt mấy người vô học.--- Nó chắt lưỡi, lời
nói quá thâm độc, đối với loại người không xem ai ra gì như họ thì nó phải làm
cho thấy, câu đầu thì khen tân bốc nhưng câu sao thì hàm ý đầy đủ, mong là bọn
họ hiểu những gì nó nói.

-Mày… cả gan.--- Mấy con nhỏ tức điên, định nhào vào dạy nó
một bài học nhưng tiễu Mễ giả vờ hiền lành ngăn lại.

-Thôi bỏ đi,,, ở đây nhiều người lắm đừng gây sự chú ý.

Tiễu Mễ dẫn mấy đứa bạn bỏ đi, không quên để lại cho nó cái
cười khẩy, nó cũng không muốn hạ thấp bản thân vì mấy loại giả tạo, vô tư coi
như gặp phải ma quỷ, mong không còn việc gì xảy ra nữa, nó thấy mệt lắm rồi, giờ chỉ muốn ngủ và ngủ thôi.

Một lúc lâu sao nó mới ra, tiếng nhạc lẫn tiếng nhộn nhịp
của bữa tiệc tắt ngủm. Lại vang vọng một giọng nói khan khan của một ai đó, có
vẻ là đã lớn tuổi.

-Tôi hỏi cô, chiếc nhẫn đâu.?—ông Kezin quát người phục vụ,
mặt đầy sát khí, mọi người bu lấy kính mích cứ như đi xem hội.

-Tôi ……thật sự….. không biết… lúc nãy còn ở đây nhưng mà… --- Chị phục vụ nước mắt đầm đìa, câu nói
mang chút sự run sợ, ấp úng, rất muốn có ai đó đến cứu giúp nhưng mọi người chỉ
đứng nhìn không ai dám nói câu nào, vì họ có biết gì đâu mà lên tiếng.

--Tôi hỏi cô lần nữa… CHIẾC NHẪN ĐÂU?—thật là một con hổ
giữ, gầm gầm muốn ăn thịt người, làm ai cũng hoảng hồn nói chi là chị phục vụ
nhỏ bé đó.

-Tôi…. Tôi… không biết…  À lúc nãy…. Là chị ta,là chị ta va vào
tôi, rồi sao đó không thấy chiếc nhẫn nữa.--- Chị phục vụ chỉ chỉ tay về phía
nó, ai nấy đều trừng mắt nhìn, từ trên người chị phục vụ chuyển sang nó, ai
cũng nhìn nó như một quái vật hành tinh.

Nó đơ toàn tập, không biết ăn phải cái gì mà xui không tả
nỗi.

-Tôi không có lấy, lúc nãy chỉ là chị ta té tôi tốt bụng đỡ
giùm thôi mà? --- những ánh mắt đáng sợ đó vẫn cứ nhìn nó không rời, từ nhỏ đến
bây giờ nó chưa từng thấy sợ như hôm nay, sợ cái ánh mắt của người đời nhìn
mình.

-Mọi người tin tôi đi? Tôi không có lấy?--- Nó bất đầu lúng
túng.

Chẳng một ai nói câu nào, chẳng ai tin nó nói, không khí trong buổi tiệc trở nên
khá ngột ngạt. Tiễu Mễ bước ra và bất đầu trâm thêm lửa, dậm thêm muối

-Nếu lấy thì cô đem ra đi, người phục vụ đó đã nói, là cô cố
tình đụng vào và chiếc nhẫn ngay tức khắc biến mất, dù có cố gắng biện minh thì
cũng vô ít.—Tiễu Mễ như một con hổ lấn đường, muốn dồn chết nó.

--Trong đám đông----

-Đó không phải Bảo Ngọc sao?—Thảo Anh trong đám đông nói nhỏ
nhỏ đủ cho Minh Quân , Gia Tuấn, Phương Linh và Trọng Thiên nghe, mấy ánh nhìn
bất đầu xa xâm.

-Sao lại thế được?—Trọng thiên.

-Làm sao là bảo ngọc.--- Phương Linh

- có nhìn lầm không?—Minh Quân

-Cô ấy làm sao lại có thể ở cái nơi này?—Gia Tuấn.

Bọn nó cố gắng không muốn tin vào đôi mắt mình, nhưng dù thế
nào thì nó cũng là nó, là em gái của Minh Quân, là người Gia Tuấn yêu, là chị
dâu hụt của Trọng thiên, là bạn thân của hai nhỏ. Sự việc trước mắt đều làm bọn
nó ngớ ra, làm sao nó lại bị nghi can tội ăn cắp,  nó là tiểu thư Nguyễn Hoàng, một công ty lớn
nhất Châu Á, làm sao có thể thế được, nhìn nó bị ức hiếp bọn nó rất bức xúc

----…..----

Tiễu mễ càng lúc càng thích thú với trò giết người của mình,
hạnh phúc vì nhìn thấy nó bị trà đạp nhân cách, bị biết bao con mắt nhòm ngó
bàn tán.

-Cô chính là kẻ ăn cắp, cô mau đưa ra đây đi, nhanh
lên?—Tiễu Mễ tiến một bước nó lùi một bước, khóe mắt nó rất đắng, nhìn hết
những ánh mắt đang ngó mình, thấy kinh tởm, đáng sợ, rất giả mang.

Nó muốn hét lênlà mình không có lấy, nó muốn nói ra thân
phận của mình, nói cho họ biết mình là ai, mình không có động cơ gì lấy chiếc
nhẫn, những lời ấy chẳng thể thốt lên khi cổ họng nó cứng đờ. Thấy nó yếu thế,
Tiễu Mễ càng không thể buông tha cho nó, muốn nhìn thấy nó mất mặt, sau này
không dám ngó đầu lên.

-Kẻ ăn cắp,,cô chính là kẻ cắp.

“Rầm..Rầm”Tiếng chén đĩa mỏng manh rơi trên nền gạch
vỡ tung. Nó lùi mà không để ý nên đụng phải bàn thức ăn, bao nhiêu là thức ăn nước uống rơi
hết lên người nó, cảm thấy vô cùng xấu hổ, tuổi thân đáng lẽ ra bây giờ nó phải
mạnh mẽ để người khác không dẫm đạp lên mình, nhưng thứ chất lỏng mầm mặn cứ
tuôn ra, rơi lên đôi bàn tay của nó, nó nắm chặt khăn chải bàn, người nó nghĩ
tới bây giờ là Thiên Kỳ,” không phải anh từng hứa bảo vệ em sao? Tất cả đều là
giả dối”.

Minh Quân và Gia Tuấn đang tức giận làm sao có thể nhìn nó
bị người ta dồn ép, ức hiếp đến như vậy? Minh Quân và Gia Tuấn định bước lên
giải vây giùm cho nó, nói cho mọi người biết nó là ai, sao có thể tham lam với
một chiếc nhẫn không đáng bao nhiêu.

Đôi chân Minh Quân và Gia Tuấn chùng bước khi nghe thấy một
tiếng nói phát ra từ trong đám đông.

-Chiếc nhẫn là do tôi lấy.

Sau bao ngày mưa, vẫn chưa tìm thấy nắng

Và sau bao cố gắng, thứ nhận lại được vẫn là những nỗi đau


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui