Lâm Phồn Nguyệt gọi tên của người đó.
Tươi cười trên gương mặt đang đeo kính râm của Thang Tẩm nhất thời cứng đờ.
Lâm Phồn Nguyệt kéo Khương Khuynh Tâm đi qua, sắc mặt khó coi: “Chúng tớ vừa gọi điện cho cậu, cậu không phải nói đang chụp ảnh cho tạp chí, không rảnh sao?
Như thế nào với bọn họ lại có thời gian rồi.
Tần Giai Nhã, Khương Như Nhân, cậu biết bọn họ là ai không?
Một người là kẻ thù không đội trời chung của Khuynh Tâm, còn một người thì cướp bạn trai của cậu ấy, giả vờ ngây thơ vô tội rồi cướp đi gia sản của cậu ấy.”
‘Ai giả vờ ngây thơ vô tội, miệng cô sạch sẽ chút đi.”
Tần Giai Nhã đứng ra hung hăng đẩy Lâm Phồn Nguyệt một cái.
Khương Khuynh Tâm đỡ Lâm Phồn Nguyệt đứng vững xong,
ánh mắt chán ghét đảo qua những người này.
Nếu như sớm biết sẽ xui xẻo như vậy cô đã không đến đây ăn cơm, chỉ là Thang Tẩm làm cho cô rất thất vọng.
“Nhược Lan, tại sao cậu lại đi cùng bọn họ, chưa tính đến Khương Như Nhân, ân oán giữa tớ và Tần Giai Nhã cậu phải hiểu rõ hơn ai khác chứ?”
“Tại sao ư?”
Tần Giai Nhã khoác tay của Thang Tẩm, vẻ mặt giễu cợt:
“Còn phải hỏi sao? Cái loại mất đi quyền thừa kế nhà họ Khương
như cô, thậm chí nghèo đến nỗi phải vào khách sạn bình dân để thuê phòng thì có tư cách gì mà làm bạn của Thang Tẩm chứ.
Cô ấy hiện nay là ca sĩ chạm tay là có thể bỏng đó, mà cô chỉ là một con phượng hoàng gãy cánh, đến gà còn không bằng.”
Con ngươi Khương Khuynh Tâm co rụt lại, cô nhìn thẳng vào Thang Tẩm nói: “Cậu nói đi.”
Thang Tẩm gỡ kính râm xuống, nhìn cô một cách châm chọc: “Bị cô nhìn thấy cũng tốt, tôi không muốn lúc nào cũng nghĩ cớ để đối phó cô.
Nói thật ai bảo cô không tự biết thân biết phận, cứ phải cấu xé nhau cô mới hiểu rõ sao?”
Khương Khuynh Tâm nhìn gương mặt với lớp trang điểm sắc sảo này, đột nhiên cảm thấy bản thân rất thất bại.
Bất kể là Lục Quân Ngôn hay là Thang Tẩm, ban đầu những
người này lựa chọn mình chẳng qua là vì vầng hào quang của người thừa kế nhà họ Khương.
“Thang Tẩm, cô có còn là con người không?”
Lâm Phồn Nguyệt tức giận nói: “Cô đã quên rằng bản thân lúc trước bị Tần Giai Nhã bắt nạt như thế nào rồi sao? Quên rằng nếu không phải Khuynh Tâm giúp cô sáng tác…”
“Được rồi, bớt lôi những chuyện quá khứ đó ra để đánh giá đạo đức đi.
Hiện giờ tôi và cô ta vốn không phải là người cùng một thế
giới.”
Thang Tẩm vội vàng ngắt lời: “Minh Kiều, tôi khuyên cô một câu, có một số người sẽ chỉ trở thành kẻ liên luỵ, tránh xa sẽ tốt hơn.”
“Cô im đi, bạn bè là để xả thân vì nhau, sẽ không tách rời cũng không vứt bỏ nhau, cô hiểu à?”
Lâm Phồn Nguyệt tức giận đáp.
“Bỏ đi, đừng nói chuyện với họ nữa.”
Khương Khuynh Tâm kéo cổ tay Lâm Phồn Nguyệt lại, vẻ mặt lạnh
lùng: “Không phải đến để ăn cơm sao? Đi thôi.”
Lâm Phồn Nguyệt hậm hực trừng mắt với ba người Thang Tẩm, sau đó bị Khương Khuynh Tâm kéo vào trong.
“Khuynh Tâm, cậu nói xem cô ta có phải là có bệnh không? Cậu đã từng đối xử tốt với cô ta như thế, nếu không có cậu, Thang Tẩm có thể có ngày hôm nay sao? Lúc trước Tần Giai Nhã bắt nạt cô ta như thế nào, hôm nay tớ mới biết đầu óc cô ta có vấn đề.”
Khương Khuynh Tâm cụp mắt xuống, từ đầu đến cuối trên
gương mặt thanh tú không hề có biểu cảm gì.
“Khuynh Tâm, cậu không tức giận à? Cậu không muốn mắng cô ta sao?”
“Muốn chứ, nhưng mà mắng có tác dụng sao?”
Khoé môi Khương Khuynh Tâm hơi cong lên tự chế giễu mình, biểu cảm có chút thê lương: “Đây chính là hiện thực, cậu xem đi, ba mẹ người đã sinh tớ ra và nuôi nấng tớ có thể không đoái hoài tớ, người cùng tớ lớn lên có thể bỏ rơi tớ, tớ của hiện tại không có việc làm, không có người thân, không có người yêu, càng huống
chi một Thang Tầm.”.