Diễn viên Khương Khuynh Tâm lập tức vào vai: “Là tôi không tốt.
Tôi đã cho Phạn Phạn ăn khoai tây chiên, hại nó nôn mửa cả đêm.
Anh ấy đuổi tôi ra ngoài cũng là đúng thôi.
Đúng rồi, bây giờ Phạn Phạn thế nào rồi, nó vẫn ổn chứ?”
Hạ Trì cười nói: “Cô đừng tự trách, Phạn Phạn nó…”
“Không tốt lắm.”
Lời còn chưa nói xong, Hoắc Hử cắt ngang lời anh ta: “Lời xin lỗi
của cô không đáng một đồng.”
Sắc mặt Hạ Trì kỳ quái, trong lòng nảy sinh sự thông cảm.
Chuyện này quá tàn nhẫn rồi, rõ ràng không liên quan gì đến người ta cả.
Sắc mặt Khương Khuynh Tâm đột nhiên tái đi, ban đầu cô còn cho rằng Phạn Phạn đã đỡ hơn rồi, sự tức giận của anh tiêu tan bớt thì anh mới giúp cô.
“Cô nói xem cô phải chuộc lỗi như thế nào đây.”
Hoắc Hử lại bất thình lình nói.
Khương Khuynh Tâm mờ mịt: “Đền tiền sao? Tôi không có.”
Hoắc Hử hơi cau mày, người phụ nữ này không phải bình thường rất lanh lợi hay sao, sao vào thời khắc mấu chốt lại ngu ngốc như vậy chứ?
“Bác sĩ nói rồi, nó cần được tĩnh dưỡng, chế độ ăn uống và sinh hoạt cần được tăng cường chăm sóc.
Nếu cô thực sự cảm thấy áy náy, trong thời gian này cứ chăm sóc cho nó một ngày ba bữa cho tốt, không được phép cho nó ăn
đồ nhiều dầu mỡ, chuẩn bị cho nó nhiều thức ăn tươi ngon nhiều dinh dưỡng, dễ tiêu hóa.”
“E hèm.”
Hạ Trì bị lời nói không biết xấu hổ của anh làm cho nghẹn họng.
Chậc chậc, cũng coi như là anh ta đã hiểu rõ chân tướng rồi, hóa ra người anh em của anh muốn tìm một bảo mẫu vừa xinh đẹp lại không mất tiền.
Cao tay, quả thực là cao tay.
Khương Khuynh Tâm sửng sốt, cô thử thăm dò hỏi: “Ý của anh là
tôi có thể ở lại sao?”
Hoắc Hử lãnh đạm mà nhắc nhở: “Bỏ ngay mấy cái tâm tư trước đây của cô đi.
Từ nay về sau trách nhiệm của cô là làm bảo mẫu cho Phạn Phạn.”
“Đương nhiên là không vấn đề
gì.”
Ánh mắt Khương Khuynh Tâm hưng phấn sáng ngời, xem ra cô vẫn còn có cơ hội làm mợ nhỏ roi.
Dù sao thì cô có thể tạm thời làm bảo mẫu cho Phạn Phạn, sau
này cũng có thể làm bảo mẫu bên người anh rồi.
Một tia hài lòng thoáng qua trong mắt Hoắc Hử, như vậy anh cũng không cần phải xin lỗi về chuyện đã xảy ra tối hôm qua, lại có thể tìm được bảo mẫu cho Phạn Phạn, một mũi tên trúng hai đích.
Dùng bữa xong Hạ Trì đi thanh toán, Khương Khuynh Tâm đứng bên cạnh Hoắc Hử.
Đột nhiên một tấm thẻ bị ném vào trong lòng cô: “Lát nữa đi siêu thị mua ít nguyên liệu làm bữa tối cho Phan Phan.”
“Ăn cái gì?” Khương Khuynh Tâm mơ màng cầm lấy tấm thẻ, cô chưa từng nuôi mèo.
Hoắc Hử ghét bỏ liếc cô một cái: “Trước đây tôi đã từng nói, dinh dưỡng, sạch sẽ, tươi mới.”
“Ồ.”
Chết mất, đầu nám nay người còn không bằng con mèo nữa, đây là dưỡng thai hay là dưỡng dạ dày?
“Vậy tối nay anh có về không? Anh muốn ăn gì, tôi làm cho anh.”
“Tùy cô.”
Hoắc Hử ném ra hai chữ rồi đi trước cùng với Hứa Văn Tri.
Nhìn bóng dáng hai người bỏ đi, Lâm Phồn Nguyệt cười hi hi nói: “Không biết trong thẻ cỏ bao nhiêu tiền, có tấm thẻ này chắc cậu cũng sẽ không túng thiếu như vậy nữa đâu nhỉ.”
“Không rõ nữa, đây là tiền của anh ấy, tớ sẽ không dùng bừa bãi đâu.”
Khương Khuynh Tâm lắc đầu: ‘Trong hai ngày này tớ phải nhanh nhanh tìm việc làm mới
được.”
“Được thôi, vậy thì cậu cố gắng lên.
Bây giờ cậu đã không cần phải tìm nhà nữa, vậy thi tớ với Bồi Quý Dương đi xem phim đây, đúng lúc anh ấy đến đón tớ rồi.”
Sau khi Lâm Phồn Nguyệt lên xe của bạn trai, Khương Khuynh Tâm cũng đi về phía xe của mình..