Anh có biết anh đã hủy đi cái gì không? Đó là danh tiếng và tôn nghiêm của tôi với tư cách là một nhà thiết kế.
Loại cặn bã giống như anh, hoàn toàn không xứng với danh xưng nhà thiết kế.”
“Đúng, tôi không xứng.” Mạnh Hải không ngẩng đầu, hoảng sợ nói: “Cho nên tôi không thể làm thiết kế nữa rồi.”
Khương Khuynh Tâm ngẩn ra, lúc này cô mới chú ý đến hai tay anh ta rũ xuống, cổ tay quấn đầy băng gạc: “Tay của anh…”
Hoắc Hử chậm rãi đứng dậy, mày
kiếm lạnh nhạt khẽ nhướng lên: “Nếu như anh ta không muốn làm thiết kế tốt, muốn làm một tên trộm, vậy cả đời này đừng có thiết kế nữa.” Mạnh Hải nằm rạp trên mặt đất rùng mình.
Khương Khuynh Tâm không biết tối qua anh ta đã trải qua cái gì, nhưng Mạnh Hải là một người rất tự phụ rất kiêu ngạo, đột nhiên biến thành thế này, nhất định là do Hoắc Hử làm.
Cô cũng không hề đồng tình với Mạnh Hải, dù sao khi anh ta làm những chuyện đỏ cũng chưa từng suy nghĩ đến kết cục của cô.
“Nếu đã như vậy, vậy coi như là báo ứng anh đáng phải nhận.
Hy vọng sau này anh sẽ làm một người tốt.”
“Được được, sau này tôi tuyệt đối không dám nữa, tôi sẽ rời khỏi Đồng Thành, không dám xuất hiện trước mặt hai người nữa.” Mạnh Hải run rẩy nói.
“Cút đi.” Hoắc Hử lạnh lùng nói.
Đợi sau khi Mạnh Hải rời đi, Hoắc Hử vứt một chiếc điện thoại mới vào trong tay Khương Khuynh
Tâm.
Cô cầm lên nhìn, bên trong còn có một đoạn ghi âm, đó là lời Mạnh Hải vừa mới nói.
“Đưa cô điện thoại, đoạn ghi âm bên trong cô tự mình xử lý đi.”
Hoắc Hừ nhìn cô: “Sau này đứng có tùy tiện mất bình tĩnh với tôi, cuộc đấu thầu thất bại là do cô không bảo quản tốt thiết kế của mình, coi như là bài học của cô.
ở nơi làm việc, bất kỳ ai cũng phải đề phòng.” Khương Khuynh Tâm vừa hoang mang vừa phức tạp nhìn anh.
Cô vẫn luôn cho rằng cuộc đầu thấu hôm qua là Hoắc Hử và hội trưởng Tiêu chào hỏi nhau để Khương Như Nhân thắng.
Bây giờ cô có chút hồ đồ, tại sao anh phải giúp cô làm như vậy chứ?
Lẽ nào những lời Khương Như Nhân nói là giả sao, lừa cô sao?
“Lại thẫn thờ cái gì nữa.” Hoắc Hử bất mãn, lúc này lẽ nào cô không nên vô cùng cảm kích mình sao.
“Tôi chỉ là… Không có gì, tóm lại
rất cảm ơn anh.”
Khương Khuynh Tâm thật tâm nói.
“Cô quả thật nên cảm ơn tôi, có điều nói miệng cũng quá rẻ rồi.”
Hoắc Hử chế giễu.
“Vậy đợi sau khi tôi khỏe tôi sẽ làm thịt kho tàu cho anh nhé.
Có điều không thể ngày nào cũng ăn được, ăn nhiều sẽ bị gan nhiễm mỡ.”
“Ai thích ăn thịt kho tàu chứ.
Bình thường tôi chịu ăn là vì trong bao nhiêu món của cô chỉ có món đó là được nhất.” Hoắc Hử cáu kỉnh ngắt lời.
Thật sự đủ rồi, một người đàn ông mà thích ăn thịt kho tàu như vậy, anh không cần thể diện nữa sao?
Khương Khuynh Tâm cố gắng nhịn cười, mặc dù không hiểu vì sao anh lại không thẳng thắn như vậy, nhưng vẫn cho anh thể diện gật đầu: “Đúng, là do tôi, tôi sẽ xem xét lại.
Đúng rồi, điện thoại bao nhiêu tiền, còn có người chăm sóc, tiền viện phí bao nhiên? Tôi trả cho anh.”
Nói đến câu cuối cô có chút không tự tin, cô tổng cộng chỉ có mấy triệu, có lẽ không thể trả nổi.
“Không cần, coi như là phí bảo mẫu cô chăm sóc cho Phạn Phạn.”
“Nhưng…”
“Tôi không thiếu chút tiền đó.” Hoắc Hử ngắt lời cô: “Tôi đến công ty, ngày mai bảo người chăm sóc xử lý thủ tục xuất viện cho cô, sớm quay lại chăm sóc cho Phạn Phạn.”
“Được, tôi sẽ làm.”
Mười giờ sáng.
Lâm Phồn Nguyệt vội vàng chạy
đến.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Khuynh Tâm, tức không thể chịu nổi..