Tổng giám đốc tiếp tục nói: “Hơn nữa, không phải trước đó công ty đã đăng ký tham gia triển lãm VVorld Expo ở Nước s sao? Phía
bên đó cũng dứt khoát từ chối chúng ta.
Chủ tịch Khương, có phải công tỵ chúng ta đắc tội với người nào đó không? Đây rõ ràng là có người phía sau tính kế với Khải Phong chúng ta.”
Cơ thể Khương Trạm lung lay sắp đổ, đó chính là bố cục quan trọng để ông ta dẫn dắt Khải Phong hướng đến quốc tế, bây giờ toàn bộ đều bị hủy rồi.
“Tôi thận trọng ở thương trường mấy chục năm nay, chưa từng đắc tội với ai.”
“Có phải là… Khuynh Tâm.”
Khương Như Nhân nuốt nước bọt nói.
“Mọi người đừng hiểu nhầm, con cũng không cố ý nói em ấy làm cái gì, chỉ là lúc trước ở quán ăn tư nhân, em ấy lôi con ra ngoài cũng không sao cả, chỉ là Tần Giai Nhã là cục cưng của nhà họ Tần, nghe nói sau lưng Thang Tẩm cũng có kim chủ.
Lúc đó bọn họ khá tức giận, nói sẽ không bỏ qua như vậy.”
“Nhất định là liên quan đến nó, đồ bỏ đi này.”
Lạc Tâm Di tức giận: “Cho dù
không phải là vì chuyện ở quán ăn tư nhân, nhưng bình thường nó ở bên ngoài cũng ngông cuồng như vậy.”
“Gọi nó về.”
Sắc mặt Khương Trạm âm trầm.
“Chủ tịch Khương, có chuyện này chắc ông còn chưa biết.”
Tổng giám đốc do dự nói: “Tối qua trên một kênh phát sóng trực tiếp có một cảnh tượng không thể chịu nổi, nữ chính bên trong chính là cô hai, có điều lúc đó không tiếp tục phát sóng nữa bởi vì cảnh sát xông vào bắt nhóm
người đó, sau đó toàn bộ video phát sóng trên mạng đều bị cảnh sát xóa đi, hơn nữa cảnh sát cũng đã lên tiếng Quân Ngôn nói rằng cô hai đang giúp cảnh sát nằm vùng.”
Khương Như Nhân hô lên: “Vậy quá nguy hiểm rồi, em ấy không phải là cảnh sát, sao có thể đi nằm vùng chứ?”
Lạc Tâm Di nghiến răng: “Nằm vùng cái gì, tám phần chính là do nó chơi bời bên ngoài chui đầu vào, là cảnh sát đến cứu nó, quá mất mặt.”
Tổng giám đốc: “Đúng, trong giới đều truyền như vậy.
Bây giờ trong giới đều nói cuộc sống riêng tư của cô hai quá loạn, danh tiếng coi như bị hủy rồi.”
“Nghiệp chủng, làm nhà họ Khương chúng ta mất hết mặt
mũi rồi.”
Khương Trạm vô cùng tức giận, cầm bình hoa ở trên bàn lên ném xuống: “Nghĩ cách lôi nó về đây cho tôi.
Tôi không muốn nhìn thấy nó ở bên ngoài làm chúng ta mất mặt nữa.”
Chương 39
Trong bệnh viện.
Khương Khuynh Tâm ở hai ngày mới xuất viện.
Hoắc Hử đích thân lái xe đến đón cô, cảm nhận được như tiếp đãi phi thường này, Khương Khuynh Tâm có chút thụ sủng nhược kinh.
Chỉ là xe lái được một lúc cũng không quay về Vịnh Ngọc Bích, mà đi đến bãi đậu xe của một siêu thị lớn.
Hoắc Hử bình thản nói: “Mấy ngày nay cô không ở nhà nấu cơm, Phạn Phạn rất kén ăn, khẩu
vị không tốt.
Cô mua thêm chút nguyên liệu về làm cho nó chút đồ ăn ngon.”
Khương Khuynh Tâm nhìn khuôn mặt cao quý tao nhã của anh, nghiêm túc nghi ngờ rốt cuộc là Phạn Phạn kén ăn, hay là anh kén ăn.
“Ngẩn ra đấy làm gì?
Hai ngày nay ăn đồ ăn khó ăn mà Ngôn Hách đưa đến, anh đã không thể chịu đựng nổi nữa rồi.
“Ồ.”
Khương Khuynh Tâm chỉ đành tháo giây an toàn xuống xe, lần này anh giúp cô, vốn dĩ cô muốn làm một bữa để cảm ơn anh.
Khi đi vào siêu thị, trong đầu cô hiện lên mười mấy món ăn, còn có thức ăn của Phạn Phạn.
Cần mua rất nhiều nguyên liệu, hơn nữa cô còn định mua chút sữa chua, sữa tươi và hoa quả, đồ ăn vặt.
Sau khi đi một vòng, cô nhận ra mình đã mua đầy một xe, nhiều đồ như vậy, cô nhất định rất khó để nhấc lên.
Cô suy nghĩ một lúc, rồi gửi tin nhắn cho Hoắc Hử: “Hoắc Hử, tôi mua quá nhiều đồ, không mang đi được anh có thể giúp tôi cầm một chút được không?”
Sau khi nhắn xong, cô đợi cả năm phút cũng không có động tĩnh gì.
Cô thở dài, mình không nên có những suy nghĩ vọng tưởng trong đầu.
Hoắc Hử hoàn toàn không có liên quan đến ba từ “hiểu ý người”..