HoắcHử nhìn một cái, mặt bỗng tối sầm, lạnh lùng nói:”Mỗi lần không phải món quay thì là món xào, ăn ngấy lắm rồi, thỉnh thoảng có thể nào làm món canh không.
”
Khương Khuynh Tâm ngơ ngác, trước kia cô từng nấu canh, nhưng anh lại không uống, cô mới cho rằng anh không thích, nên mới nấu ít đi, nhưng nhìn tình cảnh này thì do cô hiểu lầm rồi, “Được, anh thích uống canh
gì?”
“Canh bí đỏ hoặc canh gà rừng, hoặc canh khoai mỡ đều được,
cô cũng có thể mua thêm thực phẩm bổ sung như đông trùng hạ thảo, tổ yến, lấy thẻ của tôi mà quẹt này.
”
Rõ ràng lúc ờ bệnh viện bác sĩ đã nói về nhà cô cần phải chăm sóc và bồi bổ cơ thể thật tốt, nếu không sẽ lưu lại di chứng, cô vậy mà không để tâm chút nào.
Cậy vào tuổi tác còn trẻ nên muốn làm gì thì làm, không hiểu chuyện chút nào.
“ò”
Khương Khuynh Tâm ngoan
ngoãn gật đầu.
Những thứ anh nói chủ yếu đều là bổ khí thông huyết, những người có tiền đầu thích những thứ thuốc bổ này, nhưng cô vẫn cảm thấy rất kì quái, có chỗ nào đó không đúng.
Đến lúc ăn nhìn anh ăn hết sạch đồ ăn trên bàn, cô mới nghĩ lại, anh căn bản không hề thấy những đồ ăn này ngấy.
Đúng rồi, cần bồ sung thực phẩm bổ khí thông huyết hình như…là cô mà.
Lúc xuất viện, bác sĩ nói cô lần bị thương này, ăn ít đồ ăn dầu mỡ lại, bổ sung nhiều thực phẩm bổ huyết hơn.
Cô nhìn người đàn ông anh tuấn tiêu sái bên cạnh, trái tim không ngừng nhảy loạn nhịp.
Sau khi ăn xong, Hoắc Hử vẫn còn rất nhiều việc phải làm nên trực tiếp đi đến phòng sách làm việc.
Đến 10 giờ tối, Khương Khuynh Tâm thấy cô còn chưa ra ngoài,
liền bê một bát cháo gan heo đi vào.
Dưới ánh đèn, người đàn ông ngồi trước bàn sáchm vừa xem văn kiện vừa xem sổ ghi chép, sống mũi anh đeo một cặp kính vàng, thân hình toát lên vẻ tao nhã, điềm đạm mà cô chưa từng thấy.
Khương Khuynh Tâm trước đây cảm thấy vẻ đẹp khi làm việc của Lục Quân Ngôn rất mê người, nhưng hôm nay so sánh với Hoắc Hử, trực tiếp bỏ xa Lục Quân Ngôn vài con phố.
“Còn định nhìn đến khi nào?” Hoắc Hử đóng quyển sồ lại, lạnh lùng nhìn lên.
“Lần đầu nhìn thấy anh đeo kính, đẹp đến làm tôi choáng ngợp.
” Khương Khuynh Tâm cười hihi vỗ mông ngựa.
“Còn chưa quen hả?” người nào đó nhẹ nhàng nhướn mày.
Lần đầu tiên, Khương Khuynh Tâm nghẹn họng.
Một lát sau, lại tiếp tục vỗ
mông:”Vẻ đẹp này của anh mỗi ngày có một vị khác nhau, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng muốn nhìn tiếp, càng nhìn càng không ngấy….
”
Còn chưa nói xong, một bàn tay to đột nhiên đưa lên bịt miệng cô lại.
Trêntay người đàn ông cỏ mùi gỗ thông nhẹ nhàng rất dễ chịu.
Nhưng quan trọng hơn là tay anh ta nóng quá.
“Im miệng.
” Phía sau đôi kính, đôi mắt người đàn ông lóe lên tia sáng lấp lánh.
Khương Khuynh Tâm cảm thấy mặt mình cũng nóng lên, đến khi
anh bỏ tay ra, cô mới đặt cháo xuống bàn,”Tôi thấy anh làm việc lâu như vậy, có lẽ là đói rồi.
”
Nhìn bát cháo được rắc hành lá màu xanh khiến người ta rất thèm ăn.
.