Nhưng một lúc sau, Hoắc Hử cúi đầu, dùng thìa của cô ăn.
“Đút tiếp đi.
”
Khương Khuynh Tâm: “…”
Anh ta không có tay hả, sao nhất định phải bảo cô đút chứ.
Nhưng vì lương tâm cắn rứt, cô đành thành thật đút hết một đĩa thức ăn.
Ăn no xong, Hoắc Hử liền đứng dậy, “Về thôi.
”
Khương Khuynh Tâm cạn lời, “Vậy là đi về?”
Đại ca à, giờ còn chưa đến 8 giờ, nếu như giờ đi về, người đầu tiên anh ta nghi ngờ nhất định sẽ là cô.
“Hử, cô không về thì có thể qua đêm ở đây.
” vốn dĩ anh cũng chỉ đi qua thôi, nói trắng ra hôm nay ngoại trừ ông cùa Hạ Trì thì không ai đáng giá để anh lãng phí thời gian.
Thấy anh ta nhất quyết rời đi, Khương Khuynh Tâm đành phải đi theo anh.
Sau khi lên xe, cô cầm lì xì mà ông Hạ Trì cho đưa cho anh.
“Cô cứ cầm lấy đi.
” Hoắc Hử lạnh nhạt nói.
“Nhưng nhiều quá, không tốt lắm…”
“Chỉ nhiều so với cô thôi.
” Anh thích thú cười.
Đây là nói cô không có tiền hả.
Khương Khuynh Tâm cúi đầu, cô biết sắp tới sẽ có một trận cuồng phong dũ’ dội, hiện tại cô rất bất an.
Sau khi đến Vịnh Emerald, cô lặng lẽ nhìn bóng lưng của Hoắc Hử, trong lòng cảm thấy áy náy, bất an.
Xin lỗi, Hoắc Hử, từ sau tôi sẽ đối với anh thật tốt, anh nghe tôi đi mà.
Sau khi về nhà, Hoắc Hử tắm xong thì ngồi ở phòng sách họp Online.
Họp được một nửa thì anh đột nhiên cảm thấy cơ thể rất nóng, cời áo khoác ngoài ra vẫn thấy
không đủ.
“Hoắc thiếu, anh không sao chứ, mặt rất nóng.
” cấp dưới bên này nghi ngờ hỏi.
“Có hơi không thoải mái, ngày mai nói tiếp, Hoắc Bách Đào bên đó giúp tôi theo dõi chặt chẽ vào.
”
Hoắc Hử tắt máy tính, trực tiếp về phòng ngủ tắm nước lạnh, dù anh có ngốc cũng biết mình bị lừa rồi.
Nhưng tối nay rõ ràng anh không ăn gi mà, sao lại…
Đợi đã, tối nay anh ăn đồ ăn Khương Khuynh Tâm lấy cho.
Nghĩ đến đây, trên mặt anh tản ra vẻ tàn bạo.
Muốn chết hả, cô ta dám?
“Rầm” cánh cửa phòng tắm bị một cú đá đá bật ra, Khương Khuynh Tâm đang kê giường dưới đất bị giật mình.
Cô thấy Hoắc Hử cả người đầy nước bước ra, khuôn mặt anh đỏ ửng dữ tợn.
Thuốc phát tác rồi?
“Anh…anh sao vậy?” cô co rúm lại lùi về phía sau, đột nhiên cô có chút sợ rồi.
“Đồ ăn hôm nay là do cô bỏ thứ gì vào rồi phải không?” Hoắc Hử nắm lấy cánh tay cô, kéo cô từ trên mặt đất lên.
Ánh mắt Khương Khuynh Tâm run rẩy, không ngờ rằng anh lại nhận ra nhanh như vậy, “Tôi…tôi không hiểu anh đang nói gì cả.
”
“Cô còn không nhận.
” Hoắc Hử kéo lấy cổ cô với ánh mắt căm hận, “Ngoài cô ra làm gì có ai có cơ hội chứ.
”