“Cháu là cháu, bố cháu là bố cháu, chú đừng đánh đồng cháu với bố cháu” Phó Diệc Phàm nhẹ nhàng nói.
Tần Vũ Bảo giơ tay hất tách trà trên bàn gỗ bên cạnh xuống đất.
Ông ta lao lên túm áo Phó Diệc Phàm.
“Đừng tưởng chú không biết cháu đang có ý gì với con gái chú!”.
“Vậy chú Tân cho rằng cháu có ý gì với con gái chú?” Phó Diệc Phàm nhìn thẳng vào mắt Tân Vũ Bảo, bình tĩnh hỏi lại.
Tần Vũ Bảo siết chặt cổ áo Phó Diệc Phàm, nghiêm mặt nói nhanh: “Cháu muốn uy hiếp chú bằng con gái chú!”
“Uy hiếp chú?” Phó Diệc Phàm cảm thấy hơi nực cười.
Tần Vũ Bảo nheo đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm anh, nghiêm túc nói: “Cháu đã điều tra và biết rõ gia cảnh thế lực của chú rồi!”
"Ồ? Chú còn có cái này à? Cháu hơi tò mò chú Tân là ai đấy” Phó Diệc Phàm nhướng mày hỏi lại.
Tần Vũ Bảo nhíu mày: “Cậu biết rõ mà còn hỏi!”
“Cháu thật sự không biết, hay là chú Tần nói cho cháu biết đi?” Anh tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
Tần Vũ Bảo ngẩn ra, như là sợ mình bại lộ, ông ta lập tức chuyển chủ đề ngay, lại túm áo Phó Diệc Phàm mà hỏi: “Cậu đã biết về bệnh của con gái tôi, tại sao cậu không chịu cứu nó? Cậu chỉ cần kết hôn sinh con với Vân Thùy là con gái tôi đã được cứu!”.
Phó Diệc Phàm nhíu mày lơ đãng, một cảm xúc chợt hiện lên trên gương mặt anh rồi biến mất, khi anh nói chuyện, chỉ có lạnh nhạt: “Tại sao cháu phải kết hôn với con gái riêng của chú vì con gái ruột của chú?”
“Phó Diệc Phàm, không phải cậu thích con gái tôi à? Chẳng lẽ cậu trơ mắt nhìn nó đi chết ư?” Tần Vũ Bảo gầm nhẹ.
Phó Diệc Phàm hỏi lại: “Cháu nói mình thích con gái chú bao giờ?”.
truyện xuyên nhanh
“Cậu!” Vẻ mặt Tần Vũ Bảo cực kỳ xấu xí: “Nếu cậu không thích con gái tôi thì tại sao lại năm lần bảy lượt giúp nó đối nghịch với tôi?”
“Cháu đâu có làm thế, quan hệ giữa cháy và con gái chú là hợp tác làm ăn, cô ta thiếu ơn tình của cháu, kiểu gì cũng phải trả, cháu thiếu ơn tình của cô ta, cháu cũng sẽ trả.
Có một số việc là đúng dịp, không hơn” Phó Diệc Phàm từ từ giải thích.
Tần Vũ Bảo càng nghe, vẻ mặt ông ta càng tức, không nhịn được nghiến răng đáp: “Nếu đã thế thì cậu giao con gái tôi ra đây, bây giờ tôi dẫn nó đi”.
“Xin lỗi chú, cháu không làm được, mời chú về cho!” Phó Diệc Phàm giơ tay nho nhã ra hiệu tiễn khách.
Thấy khó thuyết phục được anh, Tần Vũ Bảo tức giận đến nỗi đỏ mặt tía tai, bỏ đi một mình.
Sau khi ông ta vừa đi, anh về theo đường cũ, khi đi ngang qua hành lang dài, gặp phải người hầu nữ đi từ đầu bên hành lang đến, chào hỏi anh xong, anh bèn hỏi lại: “Cô Tần ngủ chưa?”
“Vừa ngủ ạ” Người hầu gật đầu đáp.
Anh không hỏi nữa, lập tức đi về phía phòng mình.
Khi đợi đến nửa đêm...
Phó Diệc Phàm tỉnh lại vì điện thoại của Tần Sơ Hạ.
Anh nằm trên giường, mơ màng mò điện thoại, bắt máy.
Giọng nói mềm mại của Tần Sơ Hạ vang lên trong điện thoại: “Alo, Phó Diệc Phàm! Sao nhà anh u ám vậy?”
“Nhà tôi là nhà cổ trên trăm năm, âm u chút có gì lạ” Phó Diệc Phàm nhắm mắt, anh đã quen từ lâu rồi, ngừng một lát rồi lười biếng hỏi lại: “Cô làm chuyện gì trái với lương tâm à?”
Tần Sơ Hạ không cần nghĩ đã nói ngay: “Làm gì có!”
“Không có thì việc gì cô phải sợ? Tôi cúp máy đây” Anh vừa định cúp máy, Tần Sơ Hạ bỗng cản lại, giọng nói nức nở vì gấp gáp: “Anh đừng cúp máy! Tôi sợ thật mà! Có mỗi mình tôi trong căn nhà lớn thế này thôi!”
“Phòng cho khách của nhà tôi to mà, phòng nào chả thế” Phó Diệc Phàm bình tĩnh nói..