“Nhưng con ma này là do tôi giúp cô bắt được mà” Phó Diệc Phàm lạnh nhạt nói rồi định trở về phòng nghỉ ngơi.
Tần Sơ Hạ vẫn gân cổ cãi: “Nhưng mà thứ anh ta trộm là mấy chục tỷ đó.
”
Vào đúng lúc này, một người nữ giúp việc nhỏ vội vã chạy đến với chiếc áo choàng trên tay nói với Phó Diệc Phàm.
“Cậu chủ, quản gia bảo tôi mang áo choàng cho cậu.
Ông ấy nói là ban đêm bên ngoài rất lạnh, chỉ cần mặc bộ đồ ngủ mỏng là cậu sẽ bị cảm lạnh ngay” Người nữ giúp việc nhỏ vừa nói vừa dâng chiếc áo choàng lên bằng hai tay.
Tân Sơ Hạ vẫn còn lải nhải ở bên cạnh: “Hơn nữa, đây là hai chuyện khác nhau, không thể so sánh ngang nhau được.
Cho nên anh vẫn nợ tôi một món nợ ân tình”
Phó Diệc Phàm cầm lấy tấm áo choàng từ tay người nữ giúp việc nhỏ phất lên không trung, sau đó xoay người mặc cho Tần Sơ Hạ.
Chiếc áo choàng rất lớn và khi nó choàng vào người cô thì ngay lập tức khiến cô như một chú chim nhỏ đang nép vào người.
Khi người nữ giúp việc nhỏ nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt vui mừng vừa rồi bỗng trở nên tái nhợt.
Tần Sơ Hạ giật mình trước hành động đột ngột của Phó Diệc Phàm.
Và khi hai cánh tay to lớn của Phó Diệc Phàm vòng qua cô thì cô ngửi thấy một mùi hương nam tính thoang thoảng trên người anh.
Nó giống như mùi hương của gỗ xoan đào phơi dưới ánh nắng, hương thơm có thể làm dịu các loại tà khí tỏa ra, mang đến cho người ta cảm giác an toàn.
“Cô nên đi ngủ đi” Phó Diệc Phàm bỏ tay xuống rồi nhắc nhở.
Tần Sơ Hạ tỉnh táo lại, vẫn không chịu buông tha mà bĩu môi: “Nhưng chuyện của chúng ta vẫn chưa kết thúc mà”
“Để sau đi” Phó Diệc Phàm nói xong quay người rời đi.
Người nữ giúp việc nhỏ lưu luyến nhìn theo bóng dáng của Phó Diệc Phàm, sau đó tức giận trợn mắt nhìn Tần Sơ Hạ và nói bằng giọng vô cùng ghen tức: “Sao cô nói nhiều vậy, nghe đã thấy phiền phức muốn chết rồi”.
“Ồ, những gì tôi nói có liên quan gì đến có chứ?” Tần Sơ Hạ liếc người nữ giúp việc nhỏ rồi khẽ hừ đầy vẻ lạnh lùng.
Cô không có thù oán gì với người nữ giúp việc nhỏ này, đúng không? Tại sao người này lại có ác cảm với cô như vậy chứ?
“Áo choàng của cậu chủ bị bẩn rồi, tôi sẽ lấy về giặt” Không chịu thua kém, người nữ giúp việc nhỏ kéo áo choàng trên người Tần Sơ Hạ ra rồi xoay người rời đi.
Khi Tần Sơ Hạ định nói gì đó thì đột nhiên cô nhận ra một vấn đề.
Lúc đầu ở trong bếp, có một người nữ giúp việc khác nói rằng ở đây có rất nhiều người nữ giúp việc trẻ tuổi độc thân đều thích Phó Diệc Phàm, chẳng lẽ người nữ giúp việc vừa rồi là một trong số họ và vừa rồi chính là ghen sao?
Thôi bỏ đi, không thèm so đo với mấy người nữ giúp việc nhỏ này nữa.
Tần Sơ Hạ ngáp dài.
Khi cô vừa định trở về phòng nghỉ ngơi thì một người giúp việc khác tiến lên nói: "Quản gia kêu tôi đưa cô Tần đến một căn phòng khác để nghỉ ngơi.
Nơi đó gần chỗ ở của cậu chủ hơn, như vậy cô Tần sẽ không sợ nữa”.
“Ồ, cám ơn” Tần Sơ Hạ lễ phép trả lời, nhưng làm sao quản gia biết cô sợ ma chứ?
Phó Diệc Phàm nói chăng?
Không ngờ, người đàn ông này có vẻ ngoài lạnh lùng độc ác nhưng thực ra lại biết quan tâm đến người khác đó chứ.
Tân Sơ Hạ liền nở một nụ cười.
Ngày hôm sau.
Khi trời còn chưa sáng thì nhà bếp của biệt thự nhà họ Phó là nơi đầu tiên được thắp sáng đầu tiên trong toàn bộ biệt thự này.
Trong biệt thự có một luật bất thành văn là chỉ cần Phó Hoằng Khôn thức dậy thì tất cả mọi người từ lớn đến nhỏ cũng đều phải thức dậy.
Vào giờ ăn sáng, chỉ cần Phó Diệc Phàm ở nhà thì dù anh đi ngủ muộn thế nào cũng phải dậy đi ăn sáng đúng giờ với ông cố nội Phó Hoằng Không
Ngồi vào bàn ăn, Phó Hoằng Khôn nhìn thấy thiếu một người liền nói với Phó Diệc Phàm: “Ông nghe quản gia nói rằng tối hôm qua cháu có đưa một vị khách về, sao không thấy vị khách đó đến đây ăn sáng vậy?”.