Mỗi lần đến nhà mẹ đẻ, Bà Lãnh đều giục Phó Quân Tiêu và Tô Hoài Lan lấy giấy đăng ký kết hôn, rồi đó sớm sinh cho bà một đứa cháu trai mập mạp.
Khi cứ nhắc đến Tô Hoài Lan, Phó Quân Tiêu đều vô cùng tức giận, nhưng chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Bà Lãnh nắm lấy tay Phó Quân Tiêu xúc động nói: "
Lần đầu tiên nhìn thấy Hoài Lan, mẹ đã cảm thấy Hoài Lan chính là đứa bé mà mẹ đỡ đầu đã đỡ đó vậy.
Đúng rồi, Quân Tiêu, con còn nhớ đứa trẻ mà mẹ đỡ đầu đỡ cho không? Vào ngày đứa bé được sinh ra, con đã ôm và hôn nó, còn nói con muốn con bé ấy sau này trở thành vợ của con"
"Con không nhớ nữa".
Phó Quân Tiêu thản nhiên đáp, sau đó nói: "Mẹ cảm thấy Tô Hoài Lan giống con của mẹ đỡ đầu, Diêu Bích Nhiên càng giống hơn sao? Tô Hoài Lan đã phẫu thuật thẩm mỹ giống như Diêu Bích Na, mặc dù Bà Lãnh không biết chuyện này nhưng trong lòng Phó Quân Tiêu đã biết rõ mồn một.
"Diêu Bích Na sao có thể so sánh với Hoài Lan nhà mình! Hoài Lan đẹp là thế! Mẹ không biết em trai con Phó Quân Bác bị điên hay sao.
Đến chuyện quan trọng như chuyện kết hôn cũng không nói cho ông nội biết một tiếng, mà lại đăng ký kết hôn với một con bé lai lịch không rõ ràng!"
Bà Lãnh giận dữ mảng.
Phó Quân Tiêu nói đỡ cho Phó Quân Bác: "Mẹ à, Phó Quân Bác có tính toán nó."
"Cũng đúng! Thôi không nói vê Phó Quân Bác nữa! Kể cho mẹ nghe chuyện của mẹ đỡ đầu con đi! Hôm nào, có thời gian hẹn gặp mẹ đỡ đầu con, để mẹ đỡ đầu từ nước ngoài trở về, gặp Hoài Lan.
Haizz, Thực ra mẹ đỡ đầu của con cũng là một người phụ nữ đáng thương."
Bà Lãnh chợt thở dài.
Phó Quân Tiêu an ủi nói: "Mẹ đừng quá buồn.
Như vậy không tốt cho sức khỏe."
"Cũng phải.
Chỉ là đáng tiếc...!
Nếu đứa bé không bị kẻ xấu bắt đi, gia đình mẹ đỡ đầu của con có thể không phải ra nước ngoài, nói không chừng, con và đứa bé đó có thể trở thành thanh mai trúc mã."
Bà Lãnh vừa nói vừa khóc.
Tuy năm đó, đứa trẻ bị kẻ xấu bắt cóc không phải là con của mình, nhưng nhìn cô bạn thân như chị em ruột của mình khóc đến mức thắt ruột thắt gan, suýt nữa là bị đưa vào trại tâm thần, khiến người bạn thân như bà ta cũng suy Sụp.
Phó Quân Tiêu biết rằng mẹ anh luôn mong muốn có một cô con gái, nhưng tiếc rằng không có cơ hội.
"Quân Tiêu, con nhất định phải đối xử tốt với Hoài Lan đấy".